Bùi Chi Hoán cắn đầu lưỡi, máu nhuộm đỏ đôi môi nhợt nhạt, hắn cố gắng duy trì sự tỉnh táo, đôi mắt sắc bén: "Ngươi cho ta uống thuốc gì?”
"Thật sự là thuốc giải mà." Đào Khanh sắp khóc: "Sao lại không có tác dụng? Chờ ta hỏi... a, đừng!”
Bùi Chi Hoán đột nhiên kéo Đào Khanh vào lòng, ôm chặt lấy eo y. Mặc dù rõ ràng lòng hắn rất bài xích, nhưng hắn không khỏi muốn ngửi thấy mùi thơm của Đào Khanh, thậm chí hôn y cắn y.
Đào Khanh không còn cách nào khác ngoài sử dụng Định Thân Quyết lên Bùi Chi Hoán, sau đó vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của hắn. Y liên tục nói với Bùi Chi Hoán là mình không có ý đồ xấu, sau đó lấy ra một lá truyền âm phù trước mặt hắn.
"Sư điệt của ta thông thạo độc dược, ngươi có thể hỏi nó xem là chuyện gì xảy ra, ta thật sự không có làm gì cả.”
Đào Khanh nói xong, y truyền linh lực vào truyền âm phù, giọng nói nhanh nhẹn của sư điệt rất nhanh đã vang lên ở bên kia.
"Tiểu sư thúc, người ở đâu? Sao lâu vậy rồi mà vẫn không thấy người đến? Ồ, có điều không làm phiền tiểu sư thúc nữa, người đoán xem bọn ta vừa gặp ai? Là Bùi Chi Hoán! Là hắn đã cứu bọn ta.”
Đào Khanh đã chứng kiến tất cả, nhưng bây giờ y phải giả vờ: "Không sao thì tốt, ta cũng đang gặp rắc rối ở đây. Ta có một người bạn, bị trúng độc của Tàng Vân Xà. Ta đã đưa cho hắn thuốc giải độc, nhưng không có tác dụng. Ngươi có biết là sao không?”
"Không có tác dụng? Dễ thôi. Tiểu sư thúc, người giúp hắn đi, lấy thân giải độc. Hihi, người yên tâm, ta tuyệt đối không nói cho Trang Quỷ Quân đâu.”
"Ta nói nghiêm túc đấy!" Đào Khanh không thèm đính chính với hắn về Trang Yến nữa. "Ta tuyệt đối không có ý khinh bạc người bạn này. Ngươi nhanh nói cho ta biết tại sao lại không có tác dụng.”
“Tiểu sư thúc đừng vội, để ta nghĩ xem.”
Giọng điệu của sư điệt nhanh chóng trở nên nghiêm túc: “Theo như ta được biết, Tàng Vân Xà là một loại quái vật rất đặc biệt. Thời gian giao phối của mỗi con rắn là khác nhau. Nếu con rắn cắn bạn của người tình cờ đang trong thời kỳ giao phối, thuốc giải độc sẽ không có tác dụng… Tàng Vân Xà trong thời kỳ giao phối sẽ có hoa văn màu đỏ. Hỏi hắn, con rắn đó có hoa văn không?”
Đào Khanh sợ hãi quay lại nhìn, mặt Bùi Chi Hoán đỏ như máu, trầm giọng khàn khàn đáp: “Có.”
“Vậy thì đúng rồi.” Sư điệt nói: “Thuốc giải độc sẽ không có tác dụng, cách duy nhất là hút chất độc ra ngoài. Tiểu sư thúc biết cách đấy.”
“Tiểu sư thúc khi hút độc phải chú ý, người phải hút hết nọc rắn. Nếu không, độc tố còn sót lại, bạn của tiểu sư thúc ngửi thấy hơi thở của tiểu sư thúc, sẽ có cảm giác như đã bước vào thời kỳ giao phối của Tàng Vân Xà, không thể đợi được mà quấn lấy người…”
Mỗi lần hắn nói thêm một chữ, Đào Khanh sắc mặt càng tái nhợt. Đã quá muộn rồi, y đúng là chưa hút hết độc.
Đào Khanh run giọng hỏi: “Nếu không hút sạch, hắn lại phát độc, thì phải làm sao?”
“Có hai cách.” Sư điệt nói: “Hoặc là đợi ba ngày sẽ tự tiêu tán, cũng không sao cả, chỉ còn lại một chút độc tố sẽ không xảy ra chuyện gì, nhiều nhất chỉ khó chịu trong ba ngày mà thôi.”
“Hoặc là tiểu sư thúc có thể giúp hắn, cứ để hắn hôn, đương nhiên là không thể giúp hắn hút ra độc còn sót lại, không có cách nào lấy ra ngoài đâu, ước chừng ba tháng mới có thể giải độc hoàn toàn. Trong ba tháng này người tốt nhất đừng gặp lại hắn, kẻo hắn lại phát độc.”
“……”
Đào Khanh buông truyền âm phù xuống, trong lòng có cảm giác lẫn lộn, một mặt hối hận vì tối hôm đó khinh bạc Bùi Chi Hoán, mặt khác, nếu không có y, cho dù Bùi Chi Hoán có uống thuốc giải độc đi chăng nữa cũng sẽ không có tác dụng, lẽ nào y khinh bạc cũng đúng người rồi sao?
Nhưng lần này y không phải làm gì cả.
Đào Khanh giải Định Thân Quyết cho Bùi Chi Hoán, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng nghe thấy rồi, Bùi đạo hữu, thật sự không phải ta đã làm gì ngươi, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
"Thật xin lỗi, hiểu lầm tiền bối rồi." Bùi Chi Hoán gần như đứng không vững, đành phải ngồi dưới đất cụp mắt xuống, khóe mắt đỏ bừng.
Đào Khanh có chút ngơ ngác, trầm mặc một lát, mới nói: "Ngươi nhất định không muốn ta giúp ngươi, cho nên chỉ có thể chịu đựng ba ngày, có cần ta giúp ngươi liên lạc với đồng môn đến bảo vệ ngươi không?”
Bùi Chi Hoán nén lại hô hấp, khẽ lắc đầu: "Không cần đâu.”
"Nhưng nếu không có linh lực trong ba ngày, sẽ rất nguy hiểm…”
"Ta có việc quan trọng phải làm, không thể đợi được ba ngày.”
Bùi Chi Hoán ngẩng đầu lên, đôi lông mày lãnh đạm lạnh lùng lộ ra một màu đen tối, con ngươi đen nhánh ẩm ướt phản chiếu khuôn mặt Đào Khanh.
Hắn nhắm mắt lại, giấu đi mọi cảm xúc.
"Xin Đào tiền bối... giúp ta.”
Đào Khanh: “Theo lý trí thì ta biết mình không nên hôn. Dù sao, người như ta thì Bùi đạo hữu có thể gϊếŧ chết mười người.”
Đào Khanh: “Nhưng về mặt tình cảm, ta có thể hôn mười người giống như Bùi đạo hữu!!”
Bùi Chi Hoán: "Tới đi.”
"Ngươi muốn ta giúp ngươi?”
Đào Khanh không thể tin được, băn khoăn không biết có phải Bùi Chi Hoán không nghe rõ sư điệt nói gì hay không: "Nhưng, ta chỉ có thể giúp ngươi hôn ngươi mà thôi…”
"Đúng vậy." Bùi Chi Hoán nhắm chặt mắt lại, "Hy vọng tiền bối có thể giúp ta, ta sẽ cảm kích không thôi.”
Đào Khanh có một loại cảm giác buồn cười, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bùi Chi Hoán lại bảo y hôn hắn?
Chẳng lẽ đây là một khảo nghiệm do trời ban cho y? Nếu đồng ý, có thể bị sét đánh chết ngay lập tức?
Không, không thể bị lừa - Đào Khanh nhanh chóng lùi lại vài bước, tránh xa Bùi Chi Hoán, nói một cách kiên quyết: "Đạo hữu, đừng giễu cợt ta, yên tâm đi, ta đã sửa lại lối sống xấu xa của mình, sẽ không bao giờ khinh bạc ngươi nữa. Ngươi phải làm chuyện gì? Chi bằng ta thay ngươi làm, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương là được.”
"Chuyện này chỉ có thể là ta làm.”
Bùi Chi Hoán mở mắt ra, mồ hôi chảy xuống khóe mắt, hai má đỏ bừng, lạnh lùng tiêu tán, như băng hóa thành nước suối: “Tiền bối nếu không muốn giúp thì thôi.”
Vừa nói hắn vừa đứng dậy, bám vào thân cây loạng choạng tiến về phía trước. Nhưng hắn quá nóng, lại không có linh lực, không thể một mình sống sót trong bí cảnh, Đào Khanh rất lo lắng, nhưng y không dám bước tới đỡ hắn, y sợ khí tức trên người sẽ khiến hắn càng khó chịu.