Chương 7

"Sau này nếu có gì sai bảo, tiền bối cứ phân phó, miễn là không vi phạm môn quy của Tử Tiêu Phái hoặc là chuyện lễ nghĩa liêm sĩ, ta nhất định sẽ dốc toàn lực.”

Biết hắn không có ý định hỏi tội, Đào Khanh đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó do dự hỏi: "Ngươi không trách ta nữa?”

Bùi Chi Hoán bình tĩnh nói: "Cùng việc tiền bối cứu ta là hai việc khác nhau.”

Có thể thấy vẫn là trách…

Nếu là Đào Khanh ở kiếp trước, y đương nhiên sẽ không để ý tới tâm tình của Bùi Chi Hoán, hắn không muốn vi phạm lễ nghĩa liêm sĩ, thì y nhất định bắt hắn vi phạm, càng không liêm sĩ càng tốt. Tốt nhất là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy quanh bí cảnh vài vòng.

Nhưng Đào Khanh hiện tại sao dám làm như vậy? Y chỉ cầu Bùi Chi Hoán quên y đi, vội vàng xua tay nói: "Đạo hữu, ngươi không cần phải như vậy, ta không phải cứu người để nhận báo đáp. Huống chi ngươi cũng đã cứu sư điệt của ta, đủ để trả ơn rồi, không cần phải làm gì thêm cho ta đâu.”

Đào Khanh nói chuyện tươi sáng đến mức có vẻ bất thường. Bùi Chi Hoán không nói gì, nhìn chằm chằm vào y, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, như muốn nhìn thấu tâm trí của y.

Đào Khanh cảm thấy khó chịu nhìn hắn, hỏi: "Đạo hữu, ngươi nghĩ thế nào?”

Bùi Chi Hoán cuối cùng cũng thu lại ánh mắt, lắc đầu nói: "Ta nên báo đáp tiền bối.”

Hắn dừng lại một chút, từ trong tay áo lấy ra một lá truyền âm phù và một túi đựng đồ, đưa cho Đào Khanh: "Tiền bối, xin hãy nhận truyền âm phù của ta. Linh dược, linh thạch và pháp khí tiền bối ngày đó đưa cho đều ở đây, ta không thể nhận, trả lại cho tiền bối.”

Đào Khanh thực sự không muốn nhận, nhưng y chợt nhận ra Bùi Chi Hoán thực sự không muốn dính dáng đến mình, nên mới muốn trả ân tình của y càng sớm càng tốt, để tránh chạm mặt sau này, vậy y cứ nói đại cái gì cho Bùi Chi Hoán đi làm là xong.

"Nếu Bùi đạo hữu không muốn, vậy ta sẽ lấy lại đồ vật của mình." Đào Khanh nói: "Ta không cần truyền âm phù của đạo hữu. Nếu ngươi muốn vì ta làm cái gì đó, vậy…”

Đào Khanh nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, nói ra điều y mong muốn nhất: “Sau này nếu có gì đắc tội, ngươi có thể tha mạng cho ta được không?”

Bùi Chi Hoán cau mày, như thể hắn không hiểu ý của Đào Khanh.

Đào Khanh vội vàng bổ sung: "Ta bảo đảm không phải chuyện thương thiên hại lý. Nhiều nhất, ta chỉ... lợi dụng người khác, nhưng sau này ta sẽ không tái phạm đâu.”

"Bùi đạo hữu có thiên phú, lại có tấm lòng kiên cường, tương lai nhất định sẽ thành công. Ta kém xa ngươi. Đến lúc đó, nếu ta không hại ai, mà vô tình đắc tội ngươi, xin đừng tính toán với ta, được không?”

“Ta hiểu rồi.” Im lặng một lát, Bùi Chi Hoán gật đầu, phát ra Tâm Ma Thệ: “Chỉ cần tiền bối không vô cớ gϊếŧ chết Tử Tiêu đệ tử, ta sẽ không thương tổn ngươi.”

Nhận được sự đảm bảo của hắn, Đào Khanh lập tức yên tâm, mỉm cười: "Cám ơn Bùi đạo hữu.”

Bùi Chi Hoán khẽ gật đầu, bước tới đưa túi đựng đồ cho Đào Khanh: “Tiền bối, xin hãy lấy lại lễ vật.”

“Được.”

Đào Khanh vươn tay nhận lấy, nâng tay áo lên, mang theo mùi thơm thoang thoảng của cơ thể, khí tức như hoa đào này đi vào khí tức của Bùi Chi Hoán, tay hắn đột nhiên dừng lại, ngón tay buông lỏng, túi đựng đồ rơi xuống mặt đất.

“Sao vậy?”

Đào Khanh khó hiểu ngước mắt lên, sửng sốt trong giây lát. Bộ dáng của Bùi Chi Hoán trở nên rất kỳ lạ. Khuôn mặt như ngọc của hắn phủ một màu đỏ thẫm nhàn nhạt, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở không ổn định, cứ giống như…

“Ngươi… lại trúng độc Tàng Vân Xà rồi?”

Đào Khanh mở thức hải nhìn thoáng qua, quả nhiên linh khí quanh người Bùi Chi Hoán đã trở nên cực kỳ trì trệ, gần như không tồn tại, giống hệt như đêm đó.

Đào Khanh giật mình, y không bao giờ dám lợi dụng Bùi Chi Hoán nữa. Đào Khanh nhanh chóng lục lọi nhẫn Tu Di để tìm thuốc giải độc, nhưng Bùi Chi Hoán đã nắm lấy cổ tay y, mạnh đến mức khiến làn da mềm mại ngay lập tức bị bầm tím.

"Ngươi hỏi ta?" Bùi Chi Hoán trong mắt hiện lên tức giận, "Không phải ngươi làm sao?”

"Đương nhiên không phải ta!" Đào Khanh kinh ngạc, "Ngươi cho rằng ta làm sao?”

“Trừ ngươi ra còn có thể là ai?” Đôi mắt của Bùi Chi Hoán đỏ lên, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Vừa ngửi thấy mùi hương của ngươi, ta liền…”

Hắn còn chưa nói hết lời, Đào Khanh cũng đã hiểu.

"Độc còn sót lại ngày đó vẫn chưa được giải sao?" Đào Khanh hoảng sợ, "Thật sự không phải ta, Bùi đạo hữu. Ta thực sự hối hận rồi. Nếu là ta làm, vậy bây giờ ta sẽ khinh bạc ngươi, nhưng ta có làm gì đâu. Ngươi thả ta ra đi, để ta lấy thuốc giải cho ngươi được không?”

Có lẽ bởi vì thấy Đào Khanh nói cũng đúng, Bùi Chi Hoán chậm rãi buông cổ tay y ra, nhưng trong mắt vẫn còn có cảnh giác.

Hắn dựa vào thân cây nhắm mắt thở hổn hển. Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng lan đến cổ. Hầu kết hơi nhô lên, Đào Khanh thực sự không đành lòng rời mắt, ôi mỹ nhân, thật muốn hôn một cái... Nhưng y không thể, y không muốn mất mạng!

Bình tĩnh tập trung, đừng nhìn vào mặt hắn…

Đào Khanh đau khổ nghĩ thầm trong lòng, lấy bình thuốc ra đặt vào tay Bùi Chi Hoán: "Đây, Bùi đạo hữu, đây là thuốc giải độc của Tàng Vân Xà... Ngươi lại kéo ta lại làm gì?”

Bùi Chi Hoán đột nhiên nắm lấy cánh tay của y, khiến Đào Khanh sợ hãi, cũng may hắn nhanh chóng buông ra, dùng ngón tay thon dài nắm chặt bình thuốc, cau mày, tựa hồ có chút bối rối, khàn giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Có vẻ như nọc rắn đã ảnh hưởng đến tâm trí hắn, có phần không thể kiềm chế được bản thân.

Đào Khanh rất ân cần: “Không sao đâu, chỉ cần uống thuốc giải là được.”

Mặc dù đầu đầy mồ hôi, nhưng Bùi Chi Hoán vẫn cẩn thận đổ linh dược vào lòng bàn tay, nhìn kỹ một lúc rồi mới uống.

"Đừng lo lắng, Bùi đạo hữu," Đào Khanh tự tin nói, "Thuốc giải độc này rất hiệu quả, sau hai hơi thở sẽ thuyên giảm…”

Lúc y nói, hai hơi thở đã trôi qua, nhưng Bùi Chi Hoán vẫn như cũ. Không chỉ vậy, tình trạng trúng độc của hắn ngày càng trầm trọng, mùi hương của Đào Khanh dường như còn vương vấn, xuyên vào cơ thể hắn như một sợi chỉ——

“Bùi đạo hữu!”

Bùi Chi Hoán lại nắm lấy cánh tay y, Đào Khanh hoảng sợ, cố gắng nhưng không thể thoát ra: "Bình tĩnh đi!”