Chương 50

Sỉ nhục hắn như vậy, hắn phải gϊếŧ bọn họ!!

Những suy nghĩ tàn ác tràn ngập trong đầu Lạc Chính Lan Y, khiến đôi mắt xanh nhạt của hắn biến thành màu đỏ như máu.

Ngay khi hắn chuẩn bị ra tay, những vết thương tiềm ẩn trong cơ thể đã điên cuồng nuốt chửng ma tức của hắn, hút sạch toàn bộ linh lực của hắn.

“Bịch” một tiếng, hắn ngã xuống bàn trà, ngất đi với khuôn mặt không còn chút máu.

“Nhạn Nhạn?”

Đào Khanh sửng sốt, nhìn thấy một vệt máu rỉ ra từ môi Lan Y, hoảng sợ lao tới chỗ hắn: "Nhạn Nhạn!”

——

"Đào đạo hữu, ngươi yên tâm, Lan đạo hữu không sao cả, chỉ là hắn nhất thời cấp hỏa công tâm, nên mới nôn ra máu, uống linh dược, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại.”

Cách quán trà không xa có một y quán, y tu chẩn đoán điều trị cho Lan Y, mỉm cười nói với Đào Khanh.

Nghe tin Lan Y không sao, Đào Khanh thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Nhạn Nhạn nôn ra máu lúc đó thực sự khiến y sợ hãi, may mà có Bùi Chi Hoán và Tú Vân Nhai bình tĩnh giúp y đưa người đến đây.

Tuy nhiên, y không hiểu một điều, nên hỏi y tu: "Nhạn Nhạn yếu hơn tu sĩ bình thường sao? Làm sao hắn lại nôn ra máu chỉ vì cấp hỏa công tâm chứ?”

Y tu chỉ có tu vi Kim Đan, không thể chẩn đoán được ẩn thương trên cơ thể Lan Y, chỉ có thể nhìn thấy một số hiện tượng bề ngoài, nói: “Đúng vậy, ta nghĩ hắn bẩm sinh yếu đuối, sau này lại không được bồi bổ đầy đủ, khiến thể trạng của hắn kém xa người thường. Ngươi nên chăm sóc hắn thật tốt, đừng để hắn quá mệt mỏi.”

"Ta hiểu rồi, cảm ơn đạo hữu.”

Nghe y tu nói xong, Đào Khanh buồn bã hồi lâu, gần như bị cảm giác tội lỗi nặng nề lấn át.

Tất cả là do y trừng phạt Nhạn Nhạn chép Dưỡng Khí Quyết mười lần, nên Nhạn Nhạn đã làm việc quá sức.

Y hoàn toàn không phải là một sư phụ tốt, y biết Nhạn Nhạn rất ngoan, sẽ làm những gì y nói. Nhạn Nhạn không cố ý làm điều đó trong bồn tắm, nhưng y vẫn phạt hắn nghiêm khắc như vậy... Y thực sự quá tệ.

Hơn nữa, Nhạn Nhạn xuất thân là nô bộc ở Ma Nhân Phường, hẳn phải vô cùng khốn khổ, khiến hắn trở nên yếu đuối, lại còn bất an, nên mới lén lút chạy ra ngoài tìm y.

Nhưng còn y thì sao? Trong khi Nhạn Nhạn đang tìm kiếm y khắp nơi, y lại uống rượu với Tinh Kiều, còn sàm sỡ người ta... Chẳng trách tối qua Nhạn Nhạn lại tức giận đến mức nôn ra máu.

Đào Khanh ở bên giường Lan Y, càng nghĩ càng tự trách mình, hai mắt đỏ hoe.

Bùi Chi Hoán ở một bên thấy thế, hơi nhắm mắt lại, lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho y: “Đừng buồn quá.”

Đào Khanh sao dám nhận đồ của Bùi Chi Hoán? Y xấu xa như vậy, nên tránh xa hắn: "Cảm ơn Bùi đạo hữu có lòng tốt, nhưng không cần đâu.”

Y trốn vào trong, cụp mắt xuống, khóe mắt hiện lên tia nước nhàn nhạt.

Bàn tay của Bùi Chi Hoán lơ lửng trên không, im lặng nhìn y.

Hắn nghĩ, Đào Khanh đã không muốn, hắn cũng không nên tiếp tục, nhưng…

"Xin lỗi tiền bối, mạo phạm rồi.”

Lần này, hắn không có dừng lại, mà là lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt Đào Khanh.

Đào Khanh giật mình, hoảng hốt xua tay: "Không được, Bùi đạo hữu, ta tự làm được.”

Y lấy khăn tay ra lau vài lần, sau đó đẩy khăn tay của Bùi Chi Hoán ra. Trong quá trình đó, y vô tình chạm vào mu bàn tay của Bùi Chi Hoán, ngay lập tức rút đầu ngón tay lại, vẻ mặt bối rối.

Y nên chặt tay mình đi... Sao lại bất kính với Bùi đạo hữu nữa rồi!

Đào Khanh lúc này càng cảm thấy buồn bã, nhanh chóng đứng dậy, trốn xa hơn, ý thức được mình không thể làm hoen ố vị đạo quân trong sáng như gió trăng này.

Bùi Chi Hoán tiếp thu hết thảy phản ứng của y, sắc mặt vẫn bình tĩnh, ngón tay cầm khăn tay không khỏi siết chặt một chút.

…Y quả nhiên tránh mặt hắn nhiều hơn.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Tú Vân Nhai đã cầm hộp thức ăn từ ngoài đi vào. Vừa rồi, đệ tử của Chiêu Nguyên Kiếm Tông lại gϊếŧ thêm mấy con rối của Khúc Vô Hữu, đến nói chuyện với hắn, nhưng hắn lại không có trong phòng.

Nhìn thấy Đào Khanh hốc mắt đỏ hoe, Tú Vân Nhai hỏi: "Sao lại khóc? Người quen của ngươi vẫn khỏe chứ?”

"Hắn không sao. Ta chỉ đang nghĩ đến chuyện khác." Đào Khanh thấp giọng lắc đầu.

Tú Vân Nhai đặt hộp thức ăn trong tay xuống, kéo y đến bàn: "Nếu hắn không sao thì ngươi ăn chút gì đi. Đây là món bánh ngọt ngươi thích nhất.”

Đào Khanh không thèm ăn, chỉ ăn một miếng, không chịu cử động.

Thấy vậy, Tú Vân Nhai cầm một chiếc bánh ngọt hình hoa sen nhẹ nhàng đưa lên môi y: "Đào Đào, ngươi còn chưa nói cho ta biết, Nhạn Nhạn kia của ngươi là ai?”

Đào Khanh không tránh được tay hắn, đành phải cắn từng miếng nhỏ đáp: “Nhạn Nô là biệt danh của hắn. Hắn tên Lan Y, là đệ tử của ta, nhưng vẫn chưa hành lễ bái sư.”

“Đệ tử của ngươi?”

Ăn xong, Tú Vân Nhai thu hồi tay, lau đi vết phấn trên đầu ngón tay, trầm ngâm nói: "Ta thấy hắn phẫn nộ hỏi ngươi như vậy, nhìn không giống đệ tử của ngươi, mà giống như…”

"Trông như gì?" Đào Khanh nói.

Ánh mắt Tú Vân Nhai rơi vào trên mặt y: “Tới bắt đạo lữ hồng hạnh vượt tường.”

Đào Khanh hít một hơi thật sâu, kìm nén khuôn mặt đỏ bừng, tức giận vỗ Tú Vân Nhai một cái: "Đừng nói nhảm!”

"Hắn không phải đạo lữ của ngươi sao?”

"Đương nhiên không phải, hắn thật sự là đệ tử của ta, nhưng…”

Đào Khanh suy nghĩ một chút, cảm thấy phản ứng của Lan Y có chút kỳ lạ, vì vậy y nói: "Nhạn Nhạn vốn là bị đưa đến làm lô đỉnh của Hợp Hoan Cung, được ta cứu, có lẽ... hắn có chút ỷ lại, vội vàng đến tìm ta cũng là sợ bị ta bỏ rơi.”

Y không tiết lộ ban đầu Lan Y đưa đến làm lô đỉnh cho mình, nhưng cũng gần đúng như những gì y nói.

"Nhạn Nhạn... rất đáng thương. Hắn là nô bộc được sư tỷ ta từ Ma Nhân Phường mua về. Chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều ngược đãi, nên sức khỏe của hắn rất kém.”

Đào Khanh buồn bã cụp mắt xuống, đáng thương, Tú Vân Nhai không hỏi y bất cứ điều gì, dùng giọng dịu dàng an ủi: "Là lỗi của ta, ta đã hiểu lầm hắn.”

Nói xong, hắn lấy ra một cuốn công pháp đưa cho Đào Khanh: "Ta và ngươi là bạn tốt, đệ tử của ngươi chính là sư điệt của ta, để ta tặng hắn một món quà gặp mặt. Phương pháp này tên là Nguyên Tủy Đạo Kinh, có thể dùng để củng cố căn cơ, thanh lọc chính khí, thích hợp cho người có thể chất yếu đuối, ma tu cũng có thể luyện.”