Chương 49

Tại sao Đào Khanh lại dính líu đến họ? Chẳng lẽ tất cả những gì viết trong Hợp Hoan Bí Sự đều là sự thật, hai tên tiểu bối này thực sự là người ái mộ y? !

Trong lúc nhất thời, Lan Y cảm giác như bị mây xanh che phủ trên đầu, hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, ba phần tủi thân biến thành mười phần, hắn nhịn không được chất vấn Đào Khanh.

"Lang quân, hai ngày nay ngươi đi chơi với họ sao... Tối qua các ngươi đã làm gì?”

Tối qua họ đã làm gì?

Nghe được câu hỏi của Lan Y, Đào Khanh giật mình một lúc rồi đỏ bừng mặt.

Y thực sự không ngờ sau khi tìm được Lan Y, câu đầu tiên hắn nói với y lại là thế này.

Vốn dĩ y rất lo lắng khi Lan Y biến mất, nhớ lại Lan Y ở kiếp trước đi mà không từ biệt, y không khỏi hối hận vì sao không đưa cho Lan Y một tờ truyền âm phù.

May mà Bùi Chi Hoán nói hắn có thể sử dụng pháp khí Tố Liên Kính để tìm người. Đây là cách hắn giúp Tú Vân Nhai tìm thấy Khúc Vô Hữu vào đêm qua.

Đào Khanh vô cùng biết ơn, liên tục cảm ơn Bùi Chi Hoán. Tố Liên Kính nhanh chóng phản ánh vị trí của Lan Y, cách họ không xa, trong một quán trà ở Vạn Tượng Thành.

Y lao thẳng đến quán trà, nhìn thấy thiếu niên đang ngồi quay lưng về phía mình, mái tóc bạc như ánh trăng đặc biệt bắt mắt.

Lúc này, Đào Khanh cảm thấy mình như một người cha già tìm thấy đứa con bỏ nhà đi, vừa tức giận vừa vui mừng muốn khóc.

Y tạm thời quên đi nỗi xấu hổ, chỉ muốn đưa Lan Y về. Nhưng câu hỏi của Lan Y không chỉ khiến ký ức đáng xấu hổ của y nhanh chóng quay trở lại, mà tệ hơn là giờ đây y lại càng xấu hổ sau khi làm điều xấu, bị bắt gặp…

Nhạn Nhạn làm sao biết tối qua mình làm chuyện không tốt?

Đào Khanh xấu hổ mặt đỏ bừng, sáng như hoa thu hải đường, lông mày cụp xuống, khí tức biến mất, thấp giọng nói: "Ta, ta đêm qua…”

"Tối qua ngươi đã làm gì?”

Nhìn thấy phản ứng ngượng ngùng của hắn, đôi mắt của Lạc Chính Lan Y đỏ lên vì lo lắng. Chẳng phải Đào Khanh đêm qua đã hồng hạnh vượt tường đó chứ? !

“Đêm qua,” Đào Khanh xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Lan Y, cũng như Bùi Chi Hoán và Tú Vân Nhai, “Ta say rượu, làm một số chuyện hoang đường…”

Hôn Tinh Kiều còn hôn Bùi Chi Hoán, y sai rồi. Y không bao giờ dám uống rượu nữa.

Y thực sự tư thông với gian phu!

Thân thể hắn còn chưa nếm thử đã bị người khác cướp đi... Y phản bội hắn chỉ vì uống chút rượu! !

Lạc Chính Lan Y tức giận đến tối sầm mắt, đầu óc choáng váng, đành phải giơ tay đỡ trán, từ trong cổ họng thốt ra một câu: "Hai người đó, ngươi là hôn ai…”

Đào Khanh vốn đã tự trách mình, bây giờ càng xấu hổ hơn, y hoàn toàn quên mất việc tu sĩ của Hợp Hoan Cung thân cận với người khác không có gì lạ, Lan Y cũng không có tư cách chất vấn y.

Y nhìn Tú Vân Nhai bên trái, rồi nhìn Bùi Chi Hoán bên phải, càng cảm thấy xấu hổ hơn: “Cả hai người họ…” Đều hôn.

Cả, cả hai đều thông rồi? Sao hả, ba người ngủ cùng nhau à? Thật không biết xấu hổ!

Máu trong cơ thể Lạc Chính Lan Y dâng lên, ẩn thương phát tác. Đôi môi hắn lập tức tái nhợt, cơ thể loạng choạng.

Không ngờ, lúc này Tú Vân Nhai lại lên tiếng: "Đào Đào, vừa rồi ngươi vội đi tìm người, chúng ta còn chưa kịp hỏi ngươi, đây là ai?”

Hai chữ "Đào Đào" đập vào đầu Lạc Chính Lan Y, khiến hắn bất tỉnh.

Tú Vân Nhai gọi y là Đào Đào… Hợp Hoan Bí Sự cũng là Đào Đào…

Đúng, chắc chắn không phải trùng hợp, Lương Duyên đã nói với hắn, Đào Khanh là nguyên mẫu của Đào Đào, chuyện mà Đào Đào trải qua chắc chắn đã xảy ra.

Tú Vân Nhai và Bùi Chi Hoán... E rằng hai người này đã làm bạn với Đào Khanh lâu rồi. Ngay cả cái tên Đào Đào cũng là xưng hô thân mật của Tú Vân Nhai dành cho Đào Khanh!