Chương 47

Lạc Chính Lan Y: “...”

Mẹ kiếp, đang mắng hình tượng hiện tại của hắn không hơn gì lợn người sao? !

Máu dâng lên trong l*иg ngực Lan Y, hắn rất muốn đá bay đám ngốc này đi, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu cùng ánh mắt lo lắng của bọn họ, hắn lại nuốt xuống.

Quên đi, ở Thiên Ma Cảnh thân thể cường đại mới gọi là đẹp. Bản thân hắn cũng coi thường vẻ ngoài của mình, vậy có thể trách bọn họ sao?

Cũng không thành vấn đề...dù sao thì cũng không phải là không có ai thích nó.

Trong đầu hắn hiện lên một bóng người nào đó, trong lòng Lạc Chính Lan Y mềm nhũn ra, lửa giận ẩn chứa trong đôi mắt xanh trong nháy mắt tiêu tán rất nhiều.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại cất đi vẻ mặt xinh đẹp, vẫn đang hờn dỗi Đào Khanh. Xem hắn sau này cưới y về sẽ dạy dỗ y thế nào, dám coi thường phu quân, muốn bị đánh vào mông sao?

Sau khi tưởng tượng mình sẽ đánh hai quả đào mọng nước kia, Lan Y yên tâm hơn rất nhiều, nói với tâm phúc: "Đừng lo lắng cho ta, ta có cân nhắc. Gần đây tình huống ở Thiên Ma Cảnh thế nào?”

Tâm phúc báo cáo: "Hai tháng trước, Quan Sương Ma quân viên lạc. Hắn bị Trang Yến Quỷ quân gϊếŧ ở Linh Chiếu Quỷ Thành. Lạc Chính Tuần đã cử người đến hỏi Trang Quỷ quân lý do, nhưng không có kết quả, sau đó không nhắc đến nữa, chuyện này đã gây ra bất mãn trong Thiên Ma Cảnh. Hiện tại, Lạc Chính Tuần không thể phục chúng, tình hình ở Thiên Ma Cảnh đang hỗn loạn. Đây là thời điểm tốt để chúng ta trà trộn vào sắp xếp tai mắt.”

Lạc Chính Lan Y hả hê: “Ta thật muốn nhìn xem biểu tình của thúc phụ tốt bây giờ như thế nào, hắn thật sự cho rằng Ma tôn dễ làm như vậy sao?”

Vừa nói, hắn vừa nhướng mày: "Tại sao Trang Yến lại muốn gϊếŧ Quan Sương? Ngươi đã tìm hiểu rõ ràng chưa?”

"Rồi." Một tâm phúc nói, "Quan Sương Ma quân đã hạ tình cổ cho Đào Khanh, một đệ tử của Cố chân nhân trong Hợp Hoan Cung, bị Trang Yến phát hiện. Trang Yến và Đào Khanh là bạn thân, vì vậy——”

"Bùm!”

Bộ đồ thủy tinh bị đập xuống đất, vỡ thành từng mảnh, vẻ mặt của Lạc Chính Lan Y khó coi đến đáng sợ.

Mấy người tâm phúc đều im lặng, không thể ngẩng đầu lên vì ma tức đáng sợ tỏa ra từ trên người hắn, đồng thời nghe hắn lạnh lùng hỏi: "Quan Sương hạ tình cổ với Đào Khanh?”

"Đúng vậy, Quan Sương Ma quân yêu mến Đào Khanh, nhưng Đào Khanh không có ý với hắn, theo đuổi không thành, cho nên âm thầm hạ cổ, nhưng trước khi thành công đã bị Trang Yến phát hiện.”

Nghe nói không có thành công, Lạc Chính Lan Y miễn cưỡng đè nén sát ý sôi trào. Đúng vậy, Đào Khanh hết lòng yêu hắn, không có hai lòng, nhưng Quan Sương là cái thá gì cũng dám mơ tưởng tới y?

Hắn vẻ mặt âm trầm: “Trang Yến đã diệt toàn tộc Quan Sương sao?”

Các tâm phúc không biết vì sao Chủ thượng lại tức giận như vậy, nhưng vẫn cung kính đáp lại.

"Chủ thượng, Quan Sương Ma quân không có người thân, số phận của hắn cũng vô cùng khốn khổ. Sau khi Trang Yến dùng hóa thân đến gϊếŧ hắn, đã mang nguyên thần của hắn về Huyễn Tâm Tháp, luyện hồn cho đến khi nguyên thần sụp đổ. Hiện tại trên thế gian đã không còn Quan Sương Ma quân.”

"Thật sao?" Lạc Chính Lan Y lạnh lùng nói: "Trang Yến cũng không vô dụng.”

Nếu không hắn cũng sẽ tìm nguyên thần của Quan Sương ném vào Vạn Ma Quật để lũ quỷ ăn thịt.

Tâm phúc tiếp tục báo cáo tình hình hiện tại của Thiên Ma Cảnh, nhưng Lạc Chính Lan Y lơ đãng nghe, vẫn đang suy nghĩ chuyện hạ tình cổ.

Hắn đã quên mất Tiểu Thố Gia có danh là "Đệ nhất mỹ nhân Ma môn", luôn bị người khác thèm muốn, tuy rằng y hết lòng yêu thương hắn, nhưng nếu những con ruồi đó có chút tự giác, liệu chúng có còn là ruồi không?

Lạc Chính Lan Y càng nghĩ, hắn càng cảm thấy Đào Khanh lúc này có thể bị ai đó quấn lấy, hắn rất cáu kỉnh, ước gì có thể đưa Đào Khanh trở lại Ma thuyền, nhốt y lại.

Sau khi bàn bạc với tâm phúc về cách bố trí mật thám ở bên cạnh Lạc Chính Tuần, hắn nói với họ: “Ta đang tìm một người ở Vạn Tượng Thành, chính là đệ tử của Cố Tuyết Đình, Đào Khanh. Khi tìm được y, các ngươi đưa đến cho bổn tọa…”

Hắn dừng một chút, nhớ tới thân phận của mình là một lô đỉnh, sau đó đổi lời: “Phái người theo dõi y, lập tức báo cáo vị trí của y cho ta, ta sẽ tự mình đi tìm.”

Những tâm pháp tiếp nhận mệnh lệnh, giải tán.

Một lúc sau, Lạc Chính Lan Y cũng rời khỏi sân, đi dạo trong Vạn Tượng Thành, nếu gặp phải Đào Khanh thì sao?

Trong vô thức, hắn đi đến một hiệu sách, thấy ở đây có một hàng dài người mua sách, đều là tu sĩ, họ đều rất hào hứng mua những công pháp mới nhất.

Lạc Chính Lan Y nhướng mày. Đây là thế giới của người nghèo tầm thường sao? Một cuốn công pháp có đáng để nhiều người xếp hàng như vậy không?

Hắn tình cờ liếc nhìn tấm biển lớn treo trước cửa hiệu sách có ghi: "Tập bảy trăm hai mươi mốt của Dưỡng Khí Quyết, được phát hành vào ngày hai mốt. Số lượng giới hạn năm trăm bản. Một người chỉ được mua nhiều nhất một bản.”

Bảy trăm hai mươi mốt tập?

Nhìn thấy số tập, Lạc Chính Lan Y cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, lập tức lấy ra tập mới nhất của Lăng Du Nam Phong Đồ Văn Tập từ trong túi đựng, số tập được đánh dấu là bảy trăm hai mươi.

Các tu sĩ xếp hàng chờ nhìn thấy cuốn sách trong tay hắn, lập tức cười ra vẻ hiểu biết: "Thì ra đạo hữu cũng là đồng đạo.”

Lạc Chính Lan Y: "...”

Hắn không phải!

Nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, Lan Y toàn thân lạnh sống lưng, đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy có người đang thảo luận: “Nghe nói cuốn sách này có chương mới bộ Hợp Hoan Bí Sự của Đào Lăng Lạc Lạc Sinh đúng không?”

"Tất nhiên rồi. Ngươi không nhận ra sao, chỉ khi Hợp Hoan Bí Sự được xuất bản, Đồ Văn Tập sẽ giới hạn số lượng mua, để ngăn cản mọi người tranh giành nó.”

"Suỵt, nhỏ giọng đi, muốn chiêu dụ thêm người đến cướp của chúng ta à?”

"Hihi, Đào Đào, Đào Đào của ta, hihi…”

Này này, Đào Đào không phải của ngươi!

Lạc Chính Lan Y trừng mắt nhìn người đó một cách hung dữ, đến nỗi gã ta sợ hãi rụt cổ lại. Hắn không vui đi về phía cuối hàng, trở thành một trong những người nghèo khổ tầm thường.

Hắn ngại không gọi thủ hạ xếp hàng cho mình.

Hắn không muốn đọc Đồ Văn Tập, nhưng hắn có chút để tâm về chương cuối cùng của Hợp Hoan Bí Sự. Con trai Ma tôn trong sách ôm Đào Đào lên chiến trường, tất cả tình địch đến thảo phạt hắn. Hắn muốn biết ai thắng ai thua.