Chương 46

Đào Khanh nhớ lại: “Ở Quỳnh Hoa Quan có năm vị Nguyên Anh trưởng lão.”

"Đúng vậy, hai người trong số họ đang đi vân du, hiện tại còn ba người đang ở trong quan.”

Tú Vân Nhai đếm từng người một: “Lần lượt là sư thúc Thanh Phong chân nhân, sư muội Ngọc Tố chân nhân và sư điệt Hoa Ninh chân nhân của Ngọc Từ chân nhân. Cả Thanh Phong và Ngọc Tố bế quan quanh năm, không tham gia vào việc trần tục. Trong quan tất cả chuyện lớn nhỏ đều do Hoa Ninh chủ trì.”

Bùi Chi Hoán nói: "Tu vi của ta còn nông cạn, chỉ có thể suy đoán, chân thân Khúc Vô Hữu ở trong Quỳnh Hoa Quan, không biết vị trí cụ thể.”

Tú Vân Nhai trầm tư suy nghĩ: “Chắc chỉ có một trưởng lão âm thầm cấu kết với Khúc Vô Hữu, nếu không sẽ có ba Nguyên Anh đối đầu một người, người còn lại không có cơ hội chiến thắng. Quỳnh Hoa Quan sẽ rơi vào tay Khúc Vô Hữu lâu rồi.”

“Ai đang che chở cho Khúc Vô Hữu?” Đào Khanh lo lắng hỏi: “Các đạo hữu ở Quỳnh Hoa Quan hiện tại ổn chứ?”

"Ta cũng không biết, hiện tại trong quan mọi chuyện vẫn như thường, hai người họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ." Tú Vân Nhai đột nhiên nhìn y, "Ngươi rất lo lắng cho an nguy Quỳnh Hoa Quan. Sao thế, có bạn bè ở đó à?”

Đào Khanh vô cớ cảm thấy áy náy, y bình tĩnh thừa nhận: "Đúng vậy." Y cố gắng làm rõ, "Chỉ là bạn bè thôi, không có quan hệ nào khác, không thân bằng ta và ngươi.”

Ừm, y đã đốt khăn tay và truyền âm phù do Ấu Hà muội muội đưa cho y, nhưng y vẫn giữ truyền âm phù của Tinh Kiều. Tất nhiên là thân với Tinh Kiều hơn.

Tú Vân Nhai nhếch môi: “Ta thích nghe câu này.”

Bùi Chi Hoán nói: "Không thể xác nhận là ai che đậy Khúc Vô Hữu, cho nên không thể yêu cầu Quỳnh Hoa Quan ra tay, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ.” Hắn nhìn Tú Vân Nhai, "Ngươi và ta khó có thể thắng, chúng ta cần phải đợi sư huynh của ngươi đến không?”

"Vậy thì quá muộn." Tú Vân Nhai lắc đầu, "Chúng ta phải tìm cách khác.”

Đào Khanh vội vàng nói: “Hiện tại sư huynh Bạch Phục Ngọc của ta đang ở trong Quỳnh Hoa Quan, huynh ấy cũng là Nguyên Anh, ta có thể xin huynh ấy giúp đỡ chúng ta, huynh ấy sẽ không từ chối.”

"Vậy làm phiền Bạch chân nhân.”

Thực ra đây chính xác là ý của Tú Vân Nhai: "Chỉ cần hắn kiềm chế được chân nhân đang bảo vệ Khúc Vô Hữu, hai chân nhân khác của Quỳnh Hoa Quan sớm đến giúp đỡ, ta sẽ có thể gϊếŧ chết Khúc Vô Hữu.”

"Được, ta sẽ liên lạc với Bạch sư huynh.”

Đào Khanh quả quyết đồng ý, nhưng y lại nhớ tới một chuyện khác: "Nhưng chúng ta ở trong ánh sáng, Khúc Vô Hữu ở trong bóng tối, làm sao có thể tìm ra dấu vết của hắn?”

Tú Vân Nhai nói: "Việc này không khó. Chỉ cần Thanh Huyền vào Quỳnh Hoa Quan, gặp trực tiếp ba chân nhân, hắn có thể sử dụng Tố Liên Kính để xác nhận xem họ có liên lạc với Khúc Vô Hữu hay không.”

Bùi Chi Hoán nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ.”

"Vậy thì chúng ta phải nhờ Đào Đào đưa chúng ta vào Quỳnh Hoa Quan." Tú Vân Nhai mỉm cười, "Hai người chúng ta không thể lấy thân phận thực sự của mình đến thăm, chưa kể Khúc Vô Hữu nhận ra khuôn mặt của ta, vì vậy ta phải cải trang."

Tất nhiên, Đào Khanh tự tin nói: "Cứ giao cho ta. Vậy ta liên lạc với sư huynh nhé?”

“Ừ, đừng quên dặn hắn trước tiên dựng kết giới, đề phòng trường hợp tai vách mạch rừng.”

Đào Khanh mở nhẫn Tu Di, định lấy truyền âm phù của Bạch Phục Ngọc ra, nhưng một lá truyền âm phù khác đã nóng lên trước, Kim Ngọc đang tìm kiếm y.

Kim Ngọc hiếm khi chủ động gửi truyền âm cho y, thường là vì có chuyện quan trọng, nên Đào Khanh trả lời truyền âm của cô trước, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Trên Ma thuyền xảy ra chuyện gì à?”

“Lang quân, không xong rồi!”

Giọng điệu của Kim Ngọc rất hoảng sợ: "Lan Y công tử không có trên Ma thuyền, hắn mất tích rồi!”

——

Lạc Chính Lan Y đã trốn thoát khỏi Ma thuyền đêm qua.

Nói chính xác thì thực ra không phải là chạy trốn, cho dù bây giờ hắn chỉ có thể phát huy sức mạnh Kim Đan, nhưng việc rời khỏi Ma thuyền của Hợp Hoan Cung vẫn dễ dàng.

Ngày hôm đó Đào Khanh bỏ mặc hắn trong bồn tắm, thậm chí còn biệt giam hắn, điều này thực sự khiến Lạc Chính Lan Y rất tức giận.

Trong phòng, càng nghĩ càng không cam tâm.

Rõ ràng chỉ thiếu một bước cuối cùng, nhưng Đào Khanh vẫn nhất quyết chơi lạt mềm buộc chặt, buộc hắn phải ra ngoài. Y đang muốn làm gì? Lẽ nào là thật sự chê hắn?

Nghĩ tới khả năng này, Lạc Chính Lan Y lập tức nổi giận. Đây rõ ràng là khiêu chiến tôn nghiêm nam nhân của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép!

Vì vậy hắn rời đi, một mình đến Vạn Tượng Thành để tìm Đào Khanh.

Hắn thề sẽ để Đào Khanh biết hắn có năng lực như thế nào. Trước khi đi, hắn không quên đem theo chiếc vòng cổ ngọc bích màu đen, đến lúc đó hắn nhất định sẽ đeo vật này vào cổ Tiểu Thố Gia, để y thể hiện cơ thể song tính cho hắn xem!

Tuy nhiên, sau khi đến Vạn Tượng Thành, việc đầu tiên Lạc Chính Lan Y bắt đầu không phải là tìm Đào Khanh. Hắn có việc quan trọng phải làm.

Ngay từ vài ngày trước, Lan Y đã liên lạc được với thuộc hạ. Mặc dù năm người tâm phúc bị chặn lại, tuy đều bị thương nặng, nhưng may mà đều còn sống.

Về thương thế, bản thân Lan Y là người bị thương nặng nhất, người mà Lạc Chính Tuần sợ nhất là hắn, để gϊếŧ một mình hắn, gã đã cử bảy tu sĩ Hóa Thần đuổi theo hắn. Phải biết thủ hạ Hoá Thần của Lạc Chính Tuần chỉ mười một mười hai người mà thôi.

Hắn hẹn tâm phúc gặp nhau tại nội thành Vạn Tượng Thành, dùng vẻ ngoài thiếu niên thực sự của mình.

Trước kia khi dạo chơi ở Thiên Ma Cảnh, Lan Y đã đổi tên thành "Lạc Chính Ương" dùng huyễn thuật để cải trang thành một nam tử cao chín thước. Nhưng hiện tại hắn nghĩ sớm muộn gì tâm phúc cũng biết hình dáng chân thật của hắn, nên không ngụy trang nữa, như vậy càng an toàn.

Khi đến nơi hẹn, tâm phúc đã đợi sẵn.

Lạc Chính Lan Y đối mặt với ánh mắt không thể tin được của bọn họ, ngồi xuống ghế chính, hắn vừa định giải thích thì những tên ngốc này lại quỳ xuống nhận tội trước hắn, vừa khóc vừa đấm ngực như thể cha mẹ chết.

“Chủ thượng, ngài chịu khổ rồi!”

“Đều là lỗi của thuộc hạ, là do bọn ta bất tài, không bảo vệ được chủ thượng, khiến chủ thượng phải dùng bộ dạng yếu đuối héo úa như vậy để che giấu thân phận… Bọn ta thật đáng bị chặt thành từng mảnh, chết để tạ tội!”

"Cái tên Lạc Chính Tuần kia... chờ chủ thượng lấy lại vị trí Ma tôn, bọn ta nhất định sẽ chính tay chém hắn thành người lợn, trả lại sự sỉ nhục mà chủ thượng hôm nay phải gánh chịu!”