Chương 42

Tú Vân Nhai dỗ dành: "Ta thực sự không chê ngươi, nhưng Thanh Huyền đạo hữu đang ở đây, lẽ nào ta lại hôn ngươi trước mặt hắn sao?”

Lời vừa dứt, tất cả đều dừng lại, nhìn nhau lần nữa.

Bùi Chi Hoán im lặng, Tú Vân Nhai cười, hỏi Đào Khanh: "Đào Đào, là lỗi của ta, vừa nãy ta cứ coi đó là điều đương nhiên. Ta hỏi lại, ngươi muốn hôn ai, ta hay Thanh Huyền đạo hữu?”

Đào Khanh say đến không nhận ra Bùi Chi Hoán. Bởi vì tên Thanh Huyền rất xa lạ, y tưởng là một đạo quân đẹp trai nào mà mình không nhận ra.

“Ta…”

Y làm trời làm đất, vốn muốn hôn Tú Vân Nhai, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bùi Chi Hoán, y nghẹn ngào, hồi lâu mới nói được một câu: “Có thể hôn mỗi người một cái được không?”

Tú Vân Nhai cười nói: "Được, đương nhiên có thể hôn.”

Đào Khanh hai mắt sáng lên: "Vậy…”

"Không chỉ có hai bọn ta, ta gọi tất cả sư đệ tới, để mỗi người hôn ngươi một cái nhé? Đào Đào háo sắc!" Tú Vân Nhai dùng sức bóp mặt y.

"Thật xin lỗi!" Đào Khanh cuối cùng cũng nhận ra hắn không vui, trong mắt rơi lệ cầu xin thương xót, "Tinh Kiều, ta sai rồi, tha cho ta, ta không dám nữa…”

Làn da của y mỏng manh, mới xoa hai lần cũng xuất hiện vết đỏ, y kêu lên đau đớn.

Tú Vân Nhai rốt cuộc không nhẫn tâm hành hạ y, liền buông tay ra, dỗ dành: "Được rồi, lên thuyền ngủ một lát, trong mộng ngươi muốn hôn ai cũng được.”

"Ừm..." Đào Khanh gật đầu, xem ra cực kỳ ngoan ngoãn, trở về thuyền ngủ.

Trên giàn, hai vị đạo quân im lặng nhìn nhau, bọn họ muốn nói chính sự, nhưng Đào Khanh lại làm ầm ĩ như vậy…

"Quên đi, trước tiên nói về Đào Đào.”

Tú Vân Nhai hỏi: "Ngươi gặp y khi nào?”

Bùi Chi Hoán nói: "Hơn một tháng trước, tại Tâm Trì Động Thiên, ta trúng độc Tàng Vân Xà. Là Đào tiền bối đã cứu ta.”

Vì vậy sau khi đạt được Kim Đan, ban đầu hắn định giúp Tú Vân Nhai xong sẽ đến Hợp Hoan Cung, để báo đáp Đào Khanh như sư tôn đã nói, nhưng không ngờ lại gặp y ở đây trước.

Hắn im lặng một lúc rồi hỏi Tú Vân Nhai: "Các ngươi quen nhau đã lâu?”

"Đúng vậy, đã hơn hai mươi năm, lâu hơn ta biết ngươi." Tú Vân Nhai nói: "Ta gặp được y là bởi vì y đã cứu ta.”

Hắn dường như nghĩ đến điều gì đó thú vị, đột nhiên mỉm cười: "Ừ, đã cứu ta, thật là tốt bụng.”

Bùi Chi Hoán không biết hắn đang cười cái gì, liền gật đầu đồng ý: “Đào tiền bối quả thực không giống với ma tu bình thường.”

"Ừ, trông rất xinh đẹp, sao còn có thể háo sắc như vậy. Thực sự bực mình.”

Tú Vân Nhai lắc đầu bất lực. Bùi Chi Hoán nhớ lại đêm đó trong Tịnh thất, không đáp lại lời hắn nói, nhưng vẫn bị Tú Vân Nhai hỏi.

“Đào Đào có làm gì…” Hắn cẩn thận suy nghĩ lời nói của mình, “Đường đột với ngươi không?”

Bùi Chi Hoán mím môi lắc đầu: "Ta mạo phạm Đào tiền bối.”

"Làm sao có thể? Với tính tình của ngươi, sao có thể mạo phạm người khác?”

Thấy hắn không phủ nhận, Tú Vân Nhai cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra: “Y chắc chắn khinh bạc ngươi với danh nghĩa giải độc cho ngươi rồi.”

Tú Vân Nhai đoán đúng, Bùi Chi Hoán không có gì để tranh cãi, nhưng…

Bùi Chi Hoán nhớ lại những giấc mơ mơ hồ của những đêm đó.

Thực ra hắn không thật sự sẽ không mạo phạm người khác.

Tú Vân Nhai nói: “Chuyện giải độc ngươi không cần để tâm, y là một người rất tốt, nhưng là đệ tử của Hợp Hoan Cung, khó tránh khỏi hành động ngông cuồng, chờ y tỉnh lại, ta sẽ cùng y nói chuyện, bảo y đừng chọc ghẹo ngươi nữa.”

Bùi Chi Hoán lắc đầu: "Tiền bối không có chọc ghẹo ta, mà là trốn tránh ta, ta còn không có cách nào báo đáp ân tình.”

“Tránh ngươi?” Tú Vân Nhai không tin, “Vừa rồi y muốn hôn ngươi kìa.”

Bùi Chi Hoán nói: “Có lẽ y say quá nên không nhận ra ta.”

"Vậy thì đợi y tỉnh lại. Để ta kể cho ngươi nghe về Khúc Vô Hữu trước đã…”

Một tiếng kêu yếu ớt từ trên thuyền truyền đến, lại cắt đứt lời Tú Vân Nhai.

Hai người đồng thời nhìn lại, nghe thấy Đào Khanh đang khóc: "Yến ca ca, đừng gϊếŧ ta... Tại sao lại làm như vậy với ta?”

Tú Vân Nhai đến gần thuyền, nghe thấy tiếng động, hắn lập tức nhảy lên thuyền, không lâu sau Bùi Chi Hoán bước vào thuyền, nhìn thấy Đào Khanh đang khóc rất thảm thiết. Toàn thân run rẩy nhưng vẫn chưa tỉnh lại, như thể đang bị ác mộng ám ảnh.

“Đào Đào? Đào Đào!”

Tú Vân Nhai ôm Đào Khanh trong lòng, nhẹ nhàng lay y: "Sao vậy? Tỉnh lại đi.”

"Yến ca ca, đừng gϊếŧ ta!”

Đào Khanh chợt tỉnh lại, đôi mắt đẫm lệ đầy sợ hãi.

Vừa rồi y mơ thấy mình bị Trang Yến truy sát, cảm giác tuyệt vọng đè nặng đến không thở được, lúc tỉnh dậy còn chưa biết đây là mơ hay thực, tưởng người đang ôm mình là Trang Yến, sắc mặt tái nhợt liều mạng giãy giụa: "Không được, đừng chạm vào ta!”

"Đào Đào, nhìn kỹ, ta không phải Trang Yến!”

Tú Vân Nhai giữ tay chân đang vùng vẫy của Đào Khanh, véo mạnh cằm y, ép y nhìn hắn: "Trang Yến không có ở đây, ta là Tinh Kiều, đừng sợ.”

Đào Khanh nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ một lúc, sau đó dần dần im lặng, nghẹn ngào gọi: "Tinh Kiều?”

"Là ta." Tú Vân Nhai nhẹ giọng nói, vỗ vỗ lưng y, "Đừng sợ, ngươi vừa mới gặp ác mộng. Chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi.”

“Híc…”

Đào Khanh nước mắt trào ra, y nhào vào trong ngực hắn, siết chặt eo: "Tinh Kiều…”

"Ngoan, đừng khóc.”

Tú Vân Nhai vuốt ve mái tóc đen của y, an ủi y một lúc, Bùi Chi Hoán nhìn, hỏi: "Các ngươi đang nói về Trang quỷ quân của Linh Chiếu Quỷ Thành?”

"Đúng, chính là hắn. Hắn là bạn tốt của Đào Đào." Tú Vân Nhai lau nước mắt cho Đào Khanh, trả lời Bùi Chi Hoán, "Họ chắc chắn đã cãi nhau. Vừa rồi Đào Đào đã không vui khi nhắc đến Trang Yến, bây giờ còn mơ thấy mình bị hắn gϊếŧ.”

"Không phải mộng, là thật!”

Đào Khanh vẫn đang say, nghe lời này, y liền đau lòng nói: “Ta theo hắn đến Linh Chiếu Quỷ Thành, hắn cho rằng danh tiếng của ta không tốt, ảnh hưởng đến việc tranh giành vị trí thành chủ của hắn, nên muốn gϊếŧ ta, hủy đi nguyên thần của ta.”