“Ô uế là…”
Đào Khanh suy nghĩ một chút, mở miệng hát xong một khúc hay, kiêu ngạo hỏi: "Thế nào? Chưa từng nghe qua, ngươi sợ lỗ tai của ngươi bẩn sao?”
"Ta chưa từng nghe qua, nhưng nghe cũng khá hay. Ngươi hát hay lắm, có thể hát cho ta nghe một bài nữa được không?”
Tú Vân Nhai khí định thần nhàn, khá tán thưởng, hoàn toàn không có ý bị ô uế. Đào Khanh tức giận nói: "Ta không hát, dựa vào cái gì ngươi bảo thì ta sẽ hát chứ? Người khác nghe hát còn phải trả tiền, ngươi cũng phải đưa cho ta, đừng keo kiệt.”
"Ngươi đã ăn uống mấy vạn linh thạch, còn mắng ta keo kiệt?" Tú Vân Nhai vỗ trán, "Được rồi, nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?”
Đào Khanh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhịn không được nói: “Ngươi cho ta hôn một cái đi.”
Tú Vân Nhai dừng lại, mỉm cười nói: "Tại sao lại hôn ta?”
“Vì ngươi đẹp…”
Đào Khanh đã quên chuyện phải giữ nam đức từ lâu.
“Cũng được.” Tú Vân Nhai vòng tay qua eo y, ôm y vào lòng rồi ngồi xuống, “Nào, hôn đi.”
Đào Khanh nở một nụ cười vui vẻ, vòng tay qua gáy hắn, hôn lên mặt hắn, đôi môi như cánh hoa ẩm ướt, nóng hổi, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của rượu.
Tú Vân Nhai để cho y hôn mặt mình, lúc y muốn lui ra, hắn nhẹ nhàng ôm cằm y hỏi: "Chỉ hôn mặt một cái là đủ sao? Còn muốn hôn thêm một cái nữa không?”
“Vậy,” Đào Khanh giơ tay lên, ngón tay chạm vào môi Tú Vân Nhai, ngơ ngác hỏi: “Ta hôn ở đây được không?”
"Tùy ngươi." Tú Vân Nhai mỉm cười.
"Ta muốn hôn!" Đào Khanh đột nhiên đứng lên, loạng choạng đi ra mũi thuyền, "Chờ ta, ta đánh răng…”
Y đi đến mũi thuyền quỳ xuống, cúi đầu chuẩn bị vùi mặt vào trong nước hồ. Tú Vân Nhai cười kéo áo y lên: “Đừng quậy, ngươi muốn trở thành một quả đào ướt à?”
"Buông ta ra, ta muốn súc miệng…”
Người say rượu thường tâm tình không ổn định, tâm trạng thất thường, chỉ bị Tú Vân Nhai kéo, Đào Khanh liền rơi nước mắt: “Ta hiểu, ngươi không muốn ta hôn ngươi, vậy thì ta không hôn nữa, ngươi chê ta…”
Y thút thít, Tú Vân Nhai bất đắc dĩ: "Nào có. Lại đây, hôn ta.”
Nhưng Đào Khanh đã mất bình tĩnh, không chịu để ý đến hắn. Trong tán thuyền có một chiếc chăn bông sạch sẽ, y tức giận giũ chăn ra, cuộn mình thành một quả bóng, không để ý đến Tú Vân Nhai.
"Đào Đào, đừng giận ta.”
Tú Vân Nhai tiến vào dỗ dành y, nhưng Đào Khanh không để ý đến hắn, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau thì ngủ thϊếp đi. Bây giờ Tú Vân Nhai bất lực: “Là ngươi không muốn ta hôn ngươi, Đào Đào ngốc.”
Đào Khanh ngủ say, Tú Vân Nhai sờ tóc y, thấy trong bình còn có rượu, liền ở bên cạnh y, một mình lặng lẽ uống.
Một lúc sau, nhẫn Tu Di của hắn trở nên ấm lên. Có người đang liên lạc với hắn.
Tú Vân Nhai liếc nhìn Đào Khanh đang ngủ say, đứng dậy đi ra khỏi mái thuyền, đi tới mũi thuyền lấy ra truyền âm phù, vội vàng hỏi: "Chi Hoán, ngươi đã đến Vạn Tượng Thành chưa?”
"Ừ, ngay bên ngoài thành.”
Một giọng nói như ngọc vỡ vang lên từ đầu bên kia của lá truyền âm phù. Chính là Bùi Chi Hoán: "Gần đây có hồ Nguyệt Đình, hình như là tài sản của quý tông.”
"Ta vừa vặn đang ở hồ Nguyệt Đình, tới tìm ta đi." Tú Vân Nhai cười nói: "Nhân tiện, chúc mừng ngươi đã đạt được Kim Đan. Bây giờ nên gọi ngươi là Thanh Huyền đạo quân rồi.”
Bùi Chi Hoán cảm ơn hắn, sau khi cắt đứt truyền âm, Tú Vân Nhai kích hoạt linh lực, từ từ đưa thuyền từ giữa hồ vào bờ.
Khi thuyền cập bờ, Bùi Chi Hoán vừa bước lên giàn, tóc đen sương y, lạnh lùng thờ ơ, giống như một vị tiên nhân dưới ánh trăng.
Tú Vân Nhai đậu thuyền bên giàn, buộc dây buộc thuyền, sau đó đi lên giàn chào Bùi Chi Hoán: "Thanh Huyền, lần này phải cảm ơn ngươi đã đến giúp ta.”
Bùi Chi Hoán khẽ gật đầu: "Ta đã được ngươi chiếu cố rất nhiều, lần này tới đây chỉ là chuyện đương nhiên.”
"Có gương của ngươi, chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết hơn nhiều.”
Tú Vân Nhai đang định nói chi tiết với hắn thì đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ vòm thuyền, cùng với giọng nói nghẹn ngào hoảng sợ của Đào Khanh: "Tinh Kiều, ngươi ở đâu? Ta xin lỗi, ta không nên giận ngươi, ngươi đừng không cần ta… ”
"Đào Đào, đừng sợ, ta ở ngay đây, ta không tức giận, cũng không có không cần ngươi.”
Tú Vân Nhai lập tức quay người lên thuyền, vội vàng nói với Bùi Chi Hoán: "Chờ ta, trên thuyền có một người bạn, y đang say.”
Bùi Chi Hoán nghe thấy tiếng khóc thì hơi giật mình, hỏi: "Đào Thanh tiền bối?”
"Đúng vậy." Tú Vân Nhai dừng lại, đột nhiên hỏi: "Ngươi cũng biết y?”
Vừa dừng lại một lát, Đào Khanh loạng choạng lao ra khỏi vòm thuyền.
Sắc mặt y đỏ bừng, quần áo xộc xệch, đôi mắt ướt như suối, y nhìn Bùi Chi Hoán và Tú Vân Nhai đang đứng cùng nhau một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Ta… ta còn có thể hôn ngươi không?”
Đào Khanh vừa nói lời này, hai người còn lại nhất thời không trả lời, hai mặt nhìn nhau.
Một lúc sau, Tú Vân Nhai ho nhẹ một tiếng, nói: "Y say rượu, cho nên mới nói mấy câu vô sỉ như thế.”
Bùi Chi Hoán khẽ gật đầu, cụp mắt xuống để tránh ánh mắt háo hức của Đào Khanh: "Ngươi uống rượu với y sao?”
"Ừ, ta sợ y chán nên đưa y đi chơi. Không ngờ y uống rượu kém, dễ say như vậy.”
Hai người trao đổi với nhau, nhưng không có ai đi tới, Đào Khanh say rượu chỉ cảm thấy mình bị bỏ rơi, trời sập, y bật khóc: “Ngươi nói ngươi không chê ta, ta... ta nhảy hồ cho xong.”
Y quay người định nhảy xuống hồ Nguyệt Đình, Tú Vân Nhai và Bùi Chi Hoán đồng thời đưa tay kéo y lại.
Hai vị Đạo quân đồng thời lên tiếng.
Bùi Chi Hoán nói: "Ta không thể vô lễ với Đào tiền bối. Hơn nữa, ta bất tiện, có thể sẽ phát độc. Xin tiền bối tha thứ.”