Chương 38

Vừa nói ra lời này, Đào Khanh lại héo hon. Thực ra, y là người lừa dối trước... ôi, sau này y sẽ tiết lộ sự thật cho Tinh Kiều.

“Đừng trêu chọc ta nữa.” Đào Khanh mủi lòng, vỗ vỗ mu bàn tay của Tú Vân Nhai nói: “Ta không chạy trốn, buông ta ra đi.”

Tú Vân Nhai không có buông ra, ngược lại hơi cúi đầu ngửi một bên cổ Đào Khanh: "Ta mới phát hiện ngươi thơm quá, dùng nước hoa sao?”

“Không có…”

Hơi thở ấm áp phả vào da thịt, Đào Khanh nghiêng đầu trốn tránh: “Ta thể chất thiên sinh mị cốt, cho nên mới có mùi thơm trên cơ thể. Chẳng phải ngươi cũng vậy sao? Trên người ngươi có khí tức của thanh trúc.”

Giống như linh âm thể của Nhạn Nhạn có hương hoa lan, thể chất đạo cốt của Bùi Chi Hoán khí tức sảng khoái trong lành, nhưng Đào Khanh vẫn chưa xác định được đó là loại hương thảo mộc nào.

Tú Vân Nhai cười nói: “Thật trùng hợp, ta sinh ra đã có kiếm cốt, giống như một đôi với mị cốt của ngươi.” Nói xong, hắn lại ngửi một cái, “Là hương hoa đào sao?”

“Đúng vậy.” Đào Khanh cảm thấy bọn họ ôm nhau như vậy không thích hợp, vì vậy y lại giãy dụa, “Chúng ta gần quá, buông ta ra đi.”

Tú Vân Nhai nhéo nhéo gò má mềm mại của y: "Quả nhiên giống một quả đào chín.”

Thấy Đào Khanh trừng mắt nhìn mình, hắn cười buông ra, lặng lẽ nhìn Đào Khanh chỉnh lại quần áo, hắn đột nhiên nói chuyện: "Ngươi có biết chủ nhân của những con rối kia là ai không?”

Đào Khanh dừng lại, hơi nhíu mày, nhắc tới con rối…

"Khúc Vô Hữu." Tú Vân Nhai nén cười, trầm giọng nói: "Hắn chính là người cướp ngươi.”

Hóa ra là Khúc Vô Hữu!

Đào Khanh tất nhiên đã nghe nói về Khúc Vô Hữu.

Khúc Vô Hữu là một tán tu Nguyên Anh. Hắn vốn xuất thân từ tiên môn, rất giỏi sử dụng con rối. Sau này hắn tẩu hỏa nhập ma, rơi vào tà tu. Để luyện tà công, hắn đã hãʍ Ꮒϊếp và tra tấn đến chết hàng chục nam nữ tu sĩ. Hắn là một kẻ độc ác hoang tàn, là sự tồn tại đến Ma môn cũng muốn tru sát.

Nếu vừa rồi Tinh Kiều không đến cứu y, y đã bị con rối áo giáp đen của Khúc Vô Hữu bắt giữ rồi…

Đào Khanh toát mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn Tú Vân Nhai.

Tú Vân Nhai an ủi y: “Đừng sợ, hắn không thể hại người. Trong sáu tháng này, ta cùng mấy vị sư huynh liên thủ truy lùng hắn, bức bách hắn không thở nổi, hắn căn bản không tìm được cơ hội ra tay.”

Đào Khanh thở phào nhẹ nhõm: "Cho nên tối nay ta gặp ngươi là bởi vì ngươi truy đuổi Khúc Vô Hữu?”

“Không sai.”

Tú Vân Nhai gật đầu: "Khúc Vô Hữu là cao thủ độn pháp, tung tích thất thường. Một tháng trước, sư huynh của ta đánh hắn trọng thương, nhưng hắn vẫn trốn thoát.”

"Hiện tại hắn dùng chân thân không ra tay được, chỉ có thể phái con rối của mình đi gây náo loạn. Sư đệ của ta tới giúp ta gϊếŧ con rối.”

"Mấy ngày nay, chúng ta cơ hồ đã tiêu diệt hết con rối của hắn, chỉ còn lại một ít cuối cùng. Hắn rất nguy hiểm, vẫn luôn bất động, nhưng đêm nay ngươi lại dẫn hắn ra ngoài.”

Hắn nhìn Đào Khanh, nhẹ nhàng thở dài: "Không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, ngươi hấp dẫn như vậy, Khúc Vô Hữu thà mạo hiểm cũng muốn có được ngươi.”

Đào Khanh co rúm người lại, nói: "Đương nhiên không phải chuyện tốt.”

Y không muốn trở thành mục tiêu của một kẻ biếи ŧɦái!

Tú Vân Nhai sờ lên ngọn tóc của mình: “Theo suy đoán của ta, chân thân của Khúc Vô Hữu ở gần đây, không có gì đảm bảo hắn sẽ không nhắm vào ngươi. Cho nên ta mới không muốn ngươi chạy lung tung, để ngươi ở một mình bên ngoài quá nguy hiểm.”

Đào Khanh trân trọng mạng sống của mình nhất, lập tức nói: "Ta không đi đâu cả, ngươi có thể đưa ta đến Quỳnh Hoa Quan được không? Sư huynh của ta làm khách trong đó, huynh ấy sẽ bảo vệ ta.”

Mặc dù y cũng có thể ở lại Ma thuyền, Ma thuyền được trang bị pháp trận bảo vệ, không phải Đại thừa chân quân sẽ không thể phá vỡ, nhưng y vừa trốn ra, chưa muốn đối mặt với Lan Y.

Nhưng Tú Vân Nhai đã từ chối yêu cầu của y: "Ta sẽ không gửi ngươi đến đó. Ngươi ở lại biệt viện sẽ an toàn. Ở lại với ta vài ngày đi.”

Đào Khanh tưởng không còn gì để nói nên y không cầu xin nữa, ai biết Tú Vân Nhai còn có lời muốn nói: "Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi, chưa kịp nói mấy câu thì ngươi đã muốn đi. Chẳng lẽ ngươi không muốn ở lại với ta à?”

"Tối nay cũng vậy, ngươi có thời gian vui vẻ nhưng không có thời gian truyền âm cho ta. Ngươi không coi ta là bạn sao?”

Đào Khanh: “Ở lại ở lại, ta rảnh rỗi, rất rảnh rỗi, ta sẽ sống ở đây không đi nữa!”

Sự thất vọng trên lông mày và trong mắt Tú Vân Nhai bị cuốn đi, hắn mỉm cười nói: “Chính ngươi nói đó.”

“Ta đã nói rồi.” Đào Khanh còn có thể nói cái gì, “Ta ở cùng ngươi.”

"Ta biết Đào Đào là người giữ lời nhất." Tú Vân Nhai khen ngợi y.

"Nhưng có một điều, ngươi đã sai, ta không phải đi tới hẻm Thanh Y để vui chơi." Đào Khanh nhấn mạnh: "Ta đi lấy pháp khí cho sư tôn.”

Xét đến vị trí vô cùng quan trọng của Tú Vân Nhai trong tiểu thuyết, Đào Khanh cảm thấy cần phải chứng minh mình vô tội, liền lấy ra pháp khí đẫm máu đưa cho hắn xem: “Chính là nó.”

Y kể lại những gì đã xảy ra trong Phương Lâm Quán nhưng lại giấu chuyện Chu Hoài đã nguyền rủa Mạc Bất Thần trước khi chết.

Tú Vân Nhai nhìn pháp khí dính đầy máu, hơi suy nghĩ: "Thứ này có chút tà môn, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó…”

"Sẽ làm tổn thương người sao?" Đào Khanh lo lắng pháp khí sẽ làm Cố Tuyết Đình bị thương.

"Chỉ cần ngươi không kích hoạt thì sẽ không có chuyện đó." Tú Vân Nhai nói: "Ta giúp ngươi kiểm tra.”

“Được, cảm ơn.” Đào Khanh thu hồi pháp khí, “Ta sẽ nói cho sư tôn.”

Tú Vân Nhai mỉm cười: "Ta tin ngươi đi làm chuyện chính rồi. Được rồi, nếu ngươi muốn ở lại, ta sẽ nhờ họ thu xếp chỗ ở.”

Hắn xuống giường, xỏ giày vào, đi đến cửa quay lại hỏi: “Hay là ngươi muốn ngủ với ta?”

"Không cần." Đào Khanh cự tuyệt, như vậy sao mà được.

"Được." Tú Vân Nhai nói: "Ngươi ăn tối chưa? Có muốn ăn cùng ta không?”

“Được chứ.”

Đào Khanh hưng phấn, nhảy xuống giường cùng hắn đi ra cửa: “Ta muốn ăn mì ngươi làm.”

"Hả? Sai bảo ta? Lần này ngươi không sợ ta là Tú Vân Nhai sao?”

“Tinh Kiều, ngươi tốt nhất…”