"Là ta." Tú Vân Nhai nhẹ nhàng nói: "Nếu không quen thì cứ gọi ta là Tinh Kiều. Đó là tục danh của ta, ta cũng quen rồi.”
"Vậy... Tinh Kiều, ngươi sẽ không gϊếŧ ta phải không?”
"Làm sao có thể?" Tú Vân Nhai nói: "Nếu như ta muốn gϊếŧ ngươi, vừa rồi ta có cứu ngươi không? Ta quen biết ngươi nhiều năm như vậy, ta đương nhiên biết những lời đồn đãi đó là giả, nhưng ngươi lại nghi ngờ ta, thật buồn.”
“Thật xin lỗi…” Đào Khanh ngượng ngùng vùi đầu vào chăn, im lặng một lúc mới dám phàn nàn lần nữa, “Nhưng ngươi đã giấu ta lâu như vậy.” Y vẫn cảm thấy chuyện này không chân thật.
"Ta lo Đào Đào sẽ xa lánh ta.”
Tú Vân Nhai cũng cởi giày, dựa vào Đào Khanh, ngồi cạnh y: “Nhìn xem, ta vạch trần thân phận cứu ngươi, ngươi còn sợ hãi ta như vậy, nếu như trước đây ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không cắt đứt liên lạc với ta luôn chứ?”
“Không.” Đào Khanh đỏ mặt, hoàn toàn buông bỏ lo lắng, “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
"Không cần nói cám ơn." Tú Vân Nhai cau mày, "Ngươi cũng đã cứu ta.”
Đào Khanh đột nhiên cứng đờ.
...Y gần như quên mất mình đã từng "cứu" Tinh Kiều. Có lẽ vì vậy mà Tinh Kiều khoan dung với y, nhưng nếu hắn biết ân cứu mạng này là giả thì sao? Hắn sẽ chém y một kiếm?
Cách đây hơn hai mươi năm, Đào Khanh đưa các sư điệt đi lịch luyện ở Phàm Tục Giới. Họ luyện phong nguyệt đạo. Cách để thăng cấp cảnh giới chính là một trận phong nguyệt với người khác.
Mọi việc đang diễn ra suôn sẻ thì một ngày nọ, một tiểu sư điệt khóc lóc quay về tìm Đào Khanh. Cô vốn có khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc đen đẹp như mây được búi cao. Nhưng bây giờ phần lớn tóc đã bị cắt đi, thậm chí lộ cả da đầu.
Tiểu sư điệt luôn chăm sóc rất tốt cho mái tóc mà cô đã nuôi bao năm nay, nhưng sau khi bị đối xử như vậy, cô gần như khóc đến chết, nói không muốn sống nữa.
Đào Khanh an ủi cô hồi lâu, hỏi cô là ai đã làm việc đó, cô bé khịt mũi nói là một kiếm tu không hiểu phong tình đã làm. Đào Khanh quyết định dạy kiếm tu một bài học nên dẫn cô đi báo thù.
Theo lời sư điệt, kiếm tu chỉ có tu vi Luyện Khí nên kế hoạch trả thù của Đào Khanh rất đơn giản, đó là đánh kiếm tu một trận.
Nhưng sau khi tìm được kiếm tu, cô gái nhỏ nhìn dung mạo trong sáng tao nhã của hắn, không muốn đánh hắn, nên đã kéo tay áo Đào Khanh, cầu xin tiểu sư thúc đừng đánh, chỉ cần dụ dỗ kiếm tu thần hồn điên đảo rồi cứ tàn nhẫn vứt bỏ hắn.
Đào Khanh bất lực nhưng cũng đồng ý với cô. Y cũng thích khuôn mặt của kiếm tu.
Có điều y vẫn muốn làm cho kiếm tu phải đau khổ, nên đã tìm một số bằng hữu ma tu mượn vài ma đầu Trúc Cơ để hù dọa kiếm tu. Vào thời điểm quan trọng, y lại xuất hiện để cứu người, anh hùng cứu mỹ nhân, không bao giờ bị lỗi thời.
Sau khi kiếm tu rời thành một mình, Đào Khanh đã đi theo hắn suốt chặng đường, tìm thời điểm thích hợp, lặng lẽ thả ma đầu.
Một số ma đầu hung hãn lao vào kiếm tu, tuy gặp nguy hiểm nhưng hắn vẫn bình tĩnh, rút kiếm ra chiến đấu.
Đào Khanh không ngờ hắn lại không hề sợ hãi, y lo nếu không khống chế tốt, ma đầu sẽ cắn đứt cánh tay của kiếm tu, nên y đã sớm ra tay, tiêu diệt toàn bộ ma đầu.
Kiếm tu cảm ơn y và họ đã quen biết nhau. Kiếm tu tên là Tinh Kiều. Hắn là đệ tử Luyện Khí của một môn phái nào đó, hiện đang ra ngoài lịch luyện.
Trong lúc trò chuyện, hắn ánh mắt trong veo, thưởng thức vẻ đẹp của Đào Khanh mà không bị trầm mê. Đào Khanh biết hắn là người có trái tim kiên định, sẽ không bị vẻ đẹp đánh lừa.
Càng tiếp xúc với Tinh Kiều, Đào Khanh càng ngưỡng mộ hắn. Sau này, y biết được lý do Tinh Kiều cắt tóc sư điệt mình là vì sư điệt lúc đầu thô lỗ, bám theo Tinh Kiều nhiều lần, thậm chí còn trèo vào cửa sổ để trộm nhìn, Tinh Kiều mới ra tay cảnh cáo cô. Nếu không phải sư điệt không có ác ý thì hắn đã chặt đầu cô rồi.
Sau khi biết được sự thật, Đào Khanh đã giáo huấn sư điệt một trận, cũng không quyến rũ Tinh Kiều nữa.
Sau đó, sư điệt nhanh chóng tìm được thú vui mới, hoàn toàn quên mất Tinh Kiều, hai người qua lại, trở thành bạn bè, thỉnh thoảng họ vẫn giữ liên lạc cho đến khi Đào Khanh đến Linh Chiếu Quỷ Thành.
Bây giờ nhìn lại…
Đào Khanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tú Vân Nhai: "Ngươi lại lừa dối ta, lúc đó làm sao chỉ ở Luyện Khí?”
Tú Vân Nhai nói: “Đúng vậy, khi quen biết ngươi đã là Kim Đan, nhưng là vì sứ mệnh trong môn phái mà giả làm tu sĩ Luyện Khí, ta cũng không có ý lừa gạt ngươi.”
Đào Khanh không tin: "Nhưng sau này ngươi cũng không có giải thích cho ta! Ngươi, ngươi còn nói cho ta biết ngươi đã đột phá đến Trúc Cơ, ta còn ngu xuẩn tặng ngươi quà chúc mừng…”
Tú Vân Nhai nhếch môi: "Đây đúng là cố ý.”
Đào Khanh: "...”
Tú Vân Nhai không nhịn được cười, giơ tay nhéo mặt y: "Đào Đào ngốc, ai bảo ngươi dễ lừa như vậy?”
Đã nói dối y, còn gọi y là đồ ngốc, sao lại có người vừa ăn cướp vừa la làng như vậy?
Đào Khanh không vui, xoay người định rời khỏi giường, lại bị Tú Vân Nhai ôm từ phía sau: "Là lỗi của ta, ta không nên nói dối Đào Đào, Đào Đào đừng tính toán với ta.”
“Ngươi không thật sự muốn thừa nhận sai lầm của mình,” Đào Khanh nắm lấy cổ tay hắn, bất mãn lẩm bẩm: “Ngươi chỉ là cảm thấy chơi với ta rất vui phải không?”
Tú Vân Nhai im lặng mỉm cười, nói: "Sao có thể được? Tuy ta có thể đối phó với đám yêu quái đó, nhưng Đào Đào sẵn lòng cứu ta khỏi nguy hiểm. Ta đương nhiên rất cảm kích.”