“Nhưng,” y có chút bối rối, “Không phải ngươi đã nói với ta ngươi đang ở cảnh giới Trúc Cơ sao?”
Những con rối đó đều có thực lực Kim Đan, làm sao có thể cắt đứt chúng chỉ bằng tu vi Trúc Cơ?
Tinh Kiều bế y lên ôm, tuấn tú trên mặt tràn đầy vẻ xin lỗi: "Thực xin lỗi, trước đây ta đã nói dối Đào Đào. Kỳ thật ta không phải là tu sĩ Trúc Cơ.”
Đào Khanh theo bản năng ôm lấy gáy hắn, tránh cho mình rơi xuống: "Vậy ngươi đang ở cảnh giới nào? Nguyên Anh sao?”
Hắn có thể cắt đôi tất cả những con rối chỉ bằng một kiếm. Pháp lực của hắn vượt xa y rất nhiều, ít nhất chỉ những người ở Nguyên Anh mới có thể làm được.
Tinh Kiều ôm y đi qua đường, có người đứng trên lầu cao đang nhìn họ. Mỗi khi có ánh mắt mê đắm nhìn vào Đào Khanh, Tinh Kiều luôn hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng lại ẩn chứa một đạo kiếm ý lạnh thấu xương, có thể xuyên thấu thần hồn, gây ra thống khổ tột cùng.
Chẳng mấy chốc không ai dám nhìn trộm hai người nữa. Vào ban đêm hẻm Thanh Y vốn là sầm uất nhất, giờ đây trên đường không có một ai.
Lúc này Đào Khanh vẫn chưa chú ý đến sự im lặng kỳ lạ trên đường phố, vẫn đang tò mò nhìn Tinh Kiều.
Tinh Kiều cúi đầu mỉm cười, trả lời vấn đề của y: “Vẫn chưa tới, chỉ là Kim Đan mà thôi.”
Đào Khanh kinh ngạc: "Ngươi thật lợi hại.”
Y tưởng chỉ có Tú Vân Nhai mới có thể mạnh mẽ như vậy, chiến lực vượt xa các đồng lứa, Tinh Kiều cũng giống vậy sao?
Tinh Kiều là đệ tử của môn phái nào? Tại sao không có tiếng tăm gì?
Trong lòng y tràn ngập nghi ngờ. Đào Khanh nhìn Tinh Kiều từ trên xuống dưới, chợt nhận ra y vẫn đang được Tinh Kiều bế, rõ ràng y đã không còn cảm thấy chóng mặt từ lâu.
“Thả ta xuống.” Y kéo tay áo Tinh Kiều, “Ta tự đi được.”
“Không sao.” Tinh Kiều nhanh nhẹn trả lời: “Ta không mệt.”
Đào Khanh đang muốn nói, không phải vấn đề là mệt hay không, nhưng ánh mắt của y đột nhiên bị thắt lưng của Tinh Kiều hấp dẫn.
Thắt lưng được thêu hoa văn màu tối, hình như là cành hoa Linh Tiêu.
Chỉ có một môn phái trong Lăng Du Giới sử dụng hoa Linh Tiêu để trang trí đồng phục cho đệ tử, đó là Chiêu Nguyên Kiếm Tông, bởi vì Linh Tiêu là loài hoa yêu thích của khai sơn tổ sư Ngọc Dương Tiên tôn.
Chiêu Nguyên Kiếm Tông, Kim Đan giới, pháp lực cao cường…
Đào Khanh nhận ra có điều gì đó không ổn.
Y hoảng sợ nhìn lên, thấy mọi người trên đường đều đã đi, mọi gia đình đều đóng cửa chặt chẽ, như thể họ đang trốn tránh điều gì đó. Chỉ có Tinh Kiều vẫn đang nhìn y cười…
Đào Khanh thanh âm run run: "Nói lại cho ta biết ngươi là ai?”
Tinh Kiều chớp chớp mắt nói: "Tú Tinh Kiều. Tinh Kiều là tên thường gọi của ta. Sau khi ta bái sư, Tổ sư nói chữ Tinh Kiều dài quá, không giống kiếm khách, nên đã đổi tên ta thành Vân Nhai. Sau này còn có Đạo danh là Hành Thường.”
Đào Khanh như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt: "Ngươi vừa mới nói ngươi không phải Hành Thường đạo quân…”
"Đúng vậy, ta mới nói như vậy." Tú Vân Nhai bế y ra khỏi ngõ Thanh Y, "Cho nên ta mới ôm ngươi, bởi vì sợ ngươi chạy trốn.”
Hắn cười: “Thật xin lỗi, Đào Đào, ta lại lừa dối ngươi rồi.”
——
Đào Khanh cảm thấy mình sắp chết.
Sau khi biết Tinh Kiều chính là Tú Vân Nhai, y nhiều lần cố gắng bỏ trốn, nhưng lần nào Tú Vân Nhai cũng dễ dàng bắt được y, đem y mang về biệt viện của Chiêu Nguyên Kiếm Tông trong nội thành.
Mỗi tấc đất ở Vạn Tượng Thành đều đắt đỏ, nhưng Chiêu Nguyên Kiếm Tông di sản phong hậu, ngay cả biệt viện cũng vô cùng hoành tráng.
Đào Khanh được Tú Vân Nhai bế vào. Điều đầu tiên y nghe thấy là âm thanh của kim thạch. Hai tên đệ tử đang đấu kiếm trong võ đường. Những người khác nhìn qua, thấy Tú Vân Nhai đang đến, bọn họ đều chào: “Bái kiến Tú sư huynh.”
Tú Vân Nhai đáp lại, bảo họ tiếp tục, nhưng các sư đệ tạm thời không rời đi mà tò mò nhìn Đào Khanh: "Sư huynh, hắn là ai?”
Rơi vào ổ kiếm tu, cho dù tất cả kiếm tu Chiêu Nguyên đều tuấn mỹ, nhưng Đào Khanh lại thấy bọn họ như một đám yêu quái, y khẩn trương đến chóp mũi đổ mồ hôi, cả người cũng đổ mồ hôi, y kéo tay áo che mặt, giống như một con mèo con chui vào trong ngực Tú Vân Nhai, hoàn toàn quên mất đây chính là thủ lĩnh của đám yêu quái đáng sợ đó.
Tú Vân Nhai tâm tình vui vẻ sờ sờ đầu Đào Khanh: "Hắn là bằng hữu của ta, hắn nhát gan, ngươi đừng dọa hắn.”
Không sợ Tú sư huynh, mà sợ bọn họ?
Các sư đệ đều cảm thấy thú vị, nhưng lại nhận thấy Tú sư huynh hình như không có ý muốn giao tiếp với bọn họ, nên không nói chuyện nữa, mà quay về võ đường đấu kiếm.
Tú Vân Nhau bế Đào Khanh vào phòng, đặt y lên giường, vỗ vỗ vai y: "Được rồi, ngẩng đầu lên, mặt ngươi đỏ bừng rồi.”
Đào Khanh cẩn thận mở mắt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tú Vân Nhai đang cúi xuống cởi giày cho y, y sợ đến mức nhanh chóng cởi giày ra, liều mạng co rúm lại trên giường, muốn tránh xa hắn: "Không làm phiền Tú Đạo Quân.”
Tú Vân Nhai mỉm cười: “Ngươi sợ ta như vậy sao?”
Nếu không thì? Đào Khanh im lặng ôm chặt chăn, cố gắng tạo cho mình cảm giác an toàn, à, trên chăn có mùi thanh trúc, vừa rồi y ngửi thấy rất thơm…
Ừm? Tại sao lại giống mùi của Tú Vân Nhai vậy nhỉ?
"Đây là phòng của ta, là giường của ta." Tú Vân Nhai nói: "Nếu ngươi thích, ta có thể cho ngươi.”
Đào Khanh ném chăn bông đi, đáng thương cầu xin hắn: "Tú đạo quân, làm ơn, ngươi có thể đừng trêu chọc ta được không?”
"Ta không trêu chọc ngươi.”
Tú Vân Nhai ngồi ở bên giường giơ tay vuốt mái tóc rối bù của Đào Khanh: “Ta cho ngươi mượn giường, ta đối với ngươi chưa đủ thành thật sao?”
"..." Đào Khanh bờ môi run run, "Vừa rồi ngươi lừa dối ta…”
"Ta chỉ là không muốn dọa ngươi, vừa nói ta là Tú Vân Nhai đã sợ hãi như vậy." Tú Vân Nhai thở dài, "Nhưng ngươi nghĩ kỹ, ta đã sớm biết ngươi là Đào Khanh của Hợp Hoan Cung, ta đã làm gì với ngươi chưa?”
Cũng có lý, y đã nói hết cho Tú Vân Nhai rồi, ở kiếp trước, Tú Vân Nhai cũng không làm gì y, thậm chí còn khá bao dung với y, cũng không hề tức giận chuyện y trèo lên đùi hắn, ép hắn uống rượu.
Đào Khanh dần dần thả lỏng, thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự là Hành Thường Đạo Quân sao?”