Nghe nói Mạc đạo chủ cứu sư tôn là vì hai người có một số mối quan hệ cũ. Đào Khanh không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng dù sao thì y cũng rất biết ơn Mạc đạo chủ.
Vì vậy, y cũng thắp hương cho Mạc đạo chủ, cúi lạy ba lần, mỗi lần gặp tượng Mạc đạo chủ y đều làm như vậy.
Sau khi quán chủ niệm kinh xong, kính cẩn hạ tượng xuống, vừa lúc đó ông lau mồ hôi trên đầu, phàn nàn với Đào Khanh: “Chu Hoài tên điên này, suýt nữa đã gϊếŧ chết ta! Làm sao ta biết được hắn sẽ hét lên những lời điên rồ đó!”
Đào Khanh hiểu tâm trạng của quán chủ, nhưng đồng thời y cũng bối rối về mối quan hệ giữa sư tôn, Chu Hoài và Mạc Bất Thần.
Chu Hoài hận Mạc Đạo chủ, thái độ đối với Sư tôn cũng không giống như bạn bè. Chẳng lẽ vì ghét Mạc Đạo chủ nên hắn cũng hận Sư tôn, không còn coi Sư tôn là bạn nữa sao? Còn nói Sư tôn không phải là người tốt?
Người gì vậy…
Đào Khanh bất mãn lẩm bẩm trong lòng, nhưng sau khi nhìn thấy xương của Chu Hoài bị người khác giẫm đạp trên đường, cuối cùng y cũng không chịu nổi, nên dùng một ít linh thạch nhờ người bỏ xương vào túi, sử dụng truyền âm phù báo chuyện Chu Hoài chết cho sư tôn.
"Thật sao?" Cố Tuyết Đình ngữ khí có chút giật mình, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Đốt xương của hắn chôn trong núi xanh, không cần dựng bia tưởng niệm cho hắn, hắn không thích bị người tế bái.”
“Sư tôn, ta không hiểu.”
Đào Khanh vô thức hạ giọng: "Tại sao Chu Quỷ Quân lại hận Mạc đạo chủ đến thế? Chẳng lẽ hắn cũng biết Mạc đạo chủ? Còn nữa, tại sao hắn lại để pháp khí vào trong cơ thể mình? Hắn không phải vì lấy pháp khí ra nên mới chết đó chứ?”
“Không liên quan đến pháp khí.”
Cố Tuyết Đình thở dài: "Chuyện giữa hắn và Mạc đạo chủ, ta không biết nhiều lắm, có lẽ Đạo chủ đã nợ hắn cái gì đó.”
Đào Khanh không hỏi nữa, cắt đứt truyền âm, buộc túi trữ vật quanh eo, gần Vạn Tượng Thành không có ngọn núi nào, chỉ có thể đợi xuyên qua thành mới chôn Chu Hoài.
Với pháp khí trong tay, Đào Khanh từ chối lời mời từ quán chủ, chuẩn bị rời khỏi Phương Lâm Quán.
Lúc y rời khỏi, rất nhiều người đã đợi y ở ngoài cửa, tất cả đều muốn làm quen hoặc thậm chí là xuân phong một đêm với y.
Nếu là ở kiếp trước, Đào Khanh sẽ không ngại đối phó bọn họ, thậm chí sẽ vui vẻ ở lại Phương Lâm Quán, nhưng kiếp này y nhất định phải thủ nam đức, hơn nữa vừa mới nhìn thấy một màn đẫm máu, y thực sự không có ham muốn phàm tục.
Đào Khanh từ chối mọi lời mời. Mọi người thất vọng, nhưng họ không ép buộc mà nhường đường cho y.
Nhưng vào lúc này, mấy tên hộ vệ mặc giáp đen dừng lại trước mặt Đào Khanh, làm động tác mời: “Lang quân nhà ta ngưỡng mộ công tử, mời công tử tới phủ nói chuyện.”
“Lang quân nhà ngươi là ai?”
Đào Khanh cau mày, hộ vệ vẫn im lặng, liền nói: "Thay ta cảm ơn lang quân của ngươi, nhưng ta có việc quan trọng phải xử lý nên không thể đến chỗ hẹn được.”
Thấy y từ chối, hộ vệ áo giáp đen không những không nhường bước mà còn nắm lấy cổ tay Đào Khanh, nhấc lên vai, lạnh lùng lặp lại: "Công tử, mời.”
“Thả ta ra!”
Đào Khanh vừa sợ vừa tức giận, vận khí linh lực vỗ vào lưng hộ vệ một cái, không ngờ linh lực giống như bùn tiến vào biển, thân thể của hộ vệ áo giáp đen hoàn toàn không nhúc nhích, họ đã tu luyện đến tu vi Kim Đan!
Đào Khanh lúc này có chút hoảng sợ, mặc dù những tu sĩ khác muốn cứu y, nhưng nửa Kim Đan cũng không có.
Ngay khi Đào Khanh chuẩn bị được khiêng lên xe ngựa, một đạo kiếm quang đột nhiên từ trên trời giáng xuống, chém đứt mấy tên hộ vệ áo giáp đen.
Thân trên của đám hộ vệ áo giáp đen lăn xuống đất, nhưng không có máu phun ra. Họ thực ra là con rối.
Đào Khanh rơi khỏi vai hộ vệ. Y còn chưa chạm đất, một cánh tay khỏe mạnh đã ôm lấy eo y, Đào Khanh bị ôm vào trong một cái ôm ấm áp.
“Đa tạ…”
Đào Khanh choáng váng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải một đôi mắt đầy sao đang cười.
Kiếm tu trẻ tuổi cứu y mặc Đạo bào màu thủy thanh. Hắn trông rất tuấn tú, là một mỹ nhân hiếm thấy trên thiên hạ.
Ngoại hình đẹp trai này quá quen thuộc, Đào Khanh buột miệng nói: "Tinh Kiều?”
“Ừ, là ta đây.” Kiếm Tu mỉm cười, “Đào Đào, đã lâu không gặp.”
Thực sự đã lâu lắm rồi. Lần cuối cùng họ gặp nhau là khi nào nhỉ? Hình như Tinh Kiều đã mời y uống rượu, y say khướt ngồi trên đùi Tinh Kiều, nhất quyết đút rượu cho hắn…
Khoảng cách quá gần, Đào Khanh bị nụ cười đẹp đẽ của hắn làm cho lóa mắt, đang ngơ ngác suy nghĩ, hoàn toàn không biết rằng những người khác đã bị kiếm khí sắc bén của kiếm tu áp chế, đành phải lùi ra xa ba thước.
Với kiếm ý này, có người đã nhận ra kiếm tu, ngạc nhiên gọi tên hắn.
“Hắn… hắn là Hành Thường Đạo Quân, Tú Vân Nhai!”
Trong Lăng Du Giới, bất kỳ tu sĩ nào cũng phải nghe nói đến cái tên Hành Thường Đạo Quân.
Không phải chỉ vì Tú Vân Nhai là người nắm giữ thanh tiên kiếm Thái Uyên, danh tiếng của hắn đều do chính hắn đạt được.
Sau nhiều năm tu đạo, hắn đã chiến đấu hàng ngàn trận chiến với các tu sĩ cùng cảnh giới, không thua bất kỳ ai. Hắn đã trảm sát hơn một trăm yêu tu và ma tu, thậm chí còn vượt cảnh, đánh bại đối thủ, khiến tất cả tu sĩ trên thiên hạ phải kinh ngạc.
Đào Khanh biết mình tin đồn vây quanh, mang tiếng xấu, y sợ một ngày nào đó Hành Thường Đạo Quân sẽ nghe theo những tin đồn này mà quyết định gϊếŧ y.
Vì vậy, khi nghe có người nói Hành Thường Đạo Quân cũng có mặt, y run rẩy ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của Tinh Kiều, mới phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào y và Tinh Kiều.
Y đột nhiên có một dự cảm không lành, thận trọng hỏi Tinh Kiều: "Ngươi là Hành Thường Đạo Quân?”
Kiếm tu trẻ tuổi chớp mắt, lắc đầu cười: “Đương nhiên không phải, bọn họ nhận nhầm người.”
Ồ... Đào Khanh nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nằm lại trong vòng tay của Tinh Kiều. Y nói mà, Tinh Kiều làm sao có thể là sát thần Tú Vân Nhai kia, hắn tính tình vui vẻ hay cười như vậy.