Chương 34

Tuy rằng y đã thề làm một lang quân tốt, một lang quân tốt đi vào một nơi như vậy là không thích hợp, nhưng y không thể trái lệnh của sư tôn, sau khi lấy lại được pháp khí, y sẽ không nán lại, sẽ không có ai biết.

Khi Đào Khanh bước vào ngõ Thanh Y, y lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, dung mạo của y bước vào nơi này, giống như vầng trăng sáng mọc lên trong đêm, chói mắt đến mức khiến người ta không khỏi nhìn theo.

Đào Khanh bước vào sâu hơn, mọi người cũng đến nhìn. Lầu cao cũng đầy người nhìn y. Cuối cùng, Đào Khanh bước vào Phương Lâm Quán, nhiều người đã bỏ lại người bên cạnh để đi theo y.

Đào Khanh không phải không biết bọn họ đang theo mình, nhưng y đã quen từ lâu, từ trước đến nay hiếm có người như Bùi Chi Hoán nhắm mắt làm ngơ trước vẻ đẹp của y.

Đào Khanh bình tĩnh bước vào Phương Lâm Quán, quán chủ đã nghe thấy tiếng ồn ào trên đường, đích thân chào đón y.

Sau khi chào hỏi, Đào Khanh nói với quán chủ: “Ta muốn tìm một tiền bối tên là Chu Hoài.”

Quán chủ dừng một chút, sau đó mỉm cười nói: "Vậy ra người đạo hữu đang tìm là Chu Quỷ quân sao? Ngài ấy ở trên lầu. Đạo hữu mời đi theo ta.”

Giọng điệu của quán chủ có chút kỳ lạ, Đào Khanh có thể hiểu, Quỷ tu rất hiếm thấy ở Chúng Sinh Giới, hầu hết khi còn sống đều chết rất bi thảm, sau khi chết oán khí không tan, mới có thể trở thành Quỷ tu. Vì vậy, bản chất bọn họ là tàn nhẫn máu lạnh, lại thích ăn máu, cho nên đặc biệt không thích các tu sĩ khác.

Đào Khanh không ngờ người bạn cũ của sư tôn là một Quỷ tu. Có chút tò mò, y đi theo quán chủ lên tầng hai, liền nghe thấy tiếng cười của nữ tử ở hành lang.

Quán chủ gõ vào cánh cửa rộng nhất, một giọng nam lạnh lùng từ sau cửa truyền đến, hỏi hắn chuyện gì xảy ra.

“Một vị Đào đạo hữu tới thăm Quỷ Quân.” Quán chủ nói: “Sư tôn của hắn là người quen cũ của Quỷ Quân, lần này hắn đến để lấy pháp khí.”

Tiếng cười trong phòng đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng hét lên, một lúc sau, những nữ tử ăn mặc rách rưới chạy ra ngoài, vẻ mặt sợ hãi vội vàng xuống lầu, thậm chí còn quên chào Quán chủ và Đào Khanh.

Đào Khanh đứng ở cửa, đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng từ trong phòng truyền đến, y bị kéo lê, loạng choạng đi vào phòng, quỳ trước giường.

“Ngươi là tiểu đồ đệ của Cố Tuyết Đình?”

Thanh âm của thanh niên lạnh lùng vang lên, Đào Khanh ngẩng đầu, không khỏi kinh hãi.

Nam nhân dựa trên giường đầy máu, xương trắng xen lẫn thịt, gần như có hình dáng không giống người. Hắn tuấn tú nhưng đôi mắt đã bị khoét đi, chỉ để lại hai cái lỗ đầy giòi, trông đặc biệt ghê tởm đáng sợ.

Đây hẳn là cách mà vị Quỷ quân này chết khi còn sống, Đào Khanh thầm đoán, có điều bình thường hắn dùng ảo ảnh để che đậy dung mạo thật của mình, để các kỹ nữ không thể nhìn thấy bộ mặt thật của hắn.

Hiện tại y đến, Chu Quỷ Quân cố ý loại bỏ ảo ảnh hù dọa y, sau đó dùng Nhϊếp Vật Thuật lôi y vào phòng, nhất định có ác niệm với y, cố ý gây khó dễ.

Kiếp trước Lương Duyên đến lấy thần khí rõ ràng rất thuận lợi, tại sao đến lượt y lại khác?

Đào Khanh chán nản nhưng vẫn phải nghe lời nói: “Đào Khanh bái kiến Chu Quỷ Quân.”

Chu Quỷ Quân đưa tay nhéo cằm y, kéo Đào Khanh gần như áp vào người hắn, có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn.

“Ngươi đến đây để lấy pháp khí cho sư tôn của ngươi à?” Chu Hoài lạnh lùng hỏi: “Hắn có từng nói với ngươi điều gì khác không?”

“Không còn nữa.” Đào Khanh nhịn đau thấp giọng nói: “Quỷ Quân, ngươi có lời gì muốn nói với sư tôn của ta sao? Ta có thể chuyển lời cho ngươi.”

“Ta không có gì để nói với hắn, hắn không đáng được nghe.”

Chu Hoài cười lạnh, ngón tay lướt xuống cằm Đào Khanh, khẽ bóp cổ y: “Vì ngươi là mỹ nhân, ta có thể nói cho ngươi biết, cẩn thận sư tôn của ngươi, đừng có cảm tình với hắn, hắn có thể không phải là người tốt.”

Cổ y có chút cảm giác ngạt thở, Đào Khanh dựng tóc gáy, nhưng ngay sau đó, Chu Hoài tựa hồ mất đi hứng thú, ném y sang một bên: “Ta lập tức đưa cho ngươi pháp khí, sau đó cút đi.”

Đào Khanh che họng ho khan, nhìn Chu Hoài đưa tay vào trong ngực - nói chính xác hơn là đưa tay vào ngực cựa quậy một lúc, sau đó lấy ra một pháp khí đẫm máu từ trong người, ném trên mặt đất.

“Chính là nó, mang nó đi đi.”

Một cái lỗ đen to lớn ở trong ngực Chu Hoài mở ra, nhưng kỳ lạ thay, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm, khóe miệng càng lúc càng rộng, hắn cười điên cuồng.

"Haha, hahaha... Mạc Bất Thần, hôm nay là ngày chết của ta, sớm muộn cũng sẽ đến lượt ngươi!”

"Ta nguyền rủa ngươi đạo tâm sụp đổ, hồn phi phách tán, lạc vào giữa thiên địa, vĩnh viễn không nhập luân hồi!”

"Mạc Bất Thần, nghe đây, ngươi không được chết tốt! Không được chết tốt!!”

Hắn gầm lên một cách điên cuồng hung ác, như thể pháp khí đã lấy đi toàn bộ sự sống của hắn, tất cả máu thịt trên cơ thể hắn khô cạn, biến thành xương trắng rải rác trên mặt đất.

Một người sống sờ sờ chết ngay trước mặt, Đào Khanh bị biến cố này chấn động đến mức hồi lâu không thể bình phục.

Tuy nhiên, quán chủ ngoài cửa phản ứng rất nhanh, sắc mặt hắn thay đổi đột ngột, gọi quy nô vào, chỉ vào bộ xương nói: “Ném hắn ra ngoài!”

Quy nô ném bộ xương khô của Chu Hoài ra đường, để người qua đường giẫm đạp lên. Quán chủ vội vàng mang ra một bức tượng ngọc, cùng các kỹ nữ quỳ xuống bái lạy bức tượng.

“Thần mộng đạo chủ, thần hưu quảng bị, cứu bạt u khổ, quần sinh thị lại, xuẩn động hàm khang, đại bi đại nguyện, đại thánh đại từ…”

Đào Khanh thu hồi pháp khí, từ trên lầu đi xuống, nghe bọn họ đọc kinh, trong lòng bừng tỉnh, chẳng trách quán chủ ném xương Chu Hoài ra ngoài, hóa ra hắn là một tín đồ Thần đạo, người hắn đang bái là Đạo chủ Thần đạo Mạc Bất Thần.

Ngày nay Thần đạo thịnh hành thiên hạ, đơn giản là vì Đạo chủ Thần đạo Mạc Bất Thần, là chủ của Chúng Sinh Giới, là tu sĩ duy nhất ở Độ Kiếp kỳ.

Trong hàng ngàn năm, ông sống tại Mộng Thần Sơn ở thượng giới, ban phước lành cho vạn giới.

Mặc dù Đào Khanh không tu Thần đạo, nhưng y rất tin phục Mạc Bất Thần - ngày trước tu vi của sư tôn Cố Tuyết Đình bị hủy, gặp nguy hiểm. Chính Mạc đạo chủ đã đến để cứu sư tôn.