Chương 33

Y đang cố gắng đuổi hắn đi?

Lạc Chính Lan Y không thể tin được, hắn thực sự không hiểu tại sao Đào Khanh lại thất thường như vậy.

Y sợ hắn ghét cơ thể song tính của mình đến vậy sao?

Nghĩ đến đây, hắn nói: "Lang quân, ta mặc kệ ngươi có song tính hay không, ta đều thích…”

Đào Khanh đỏ mặt: "Nhạn Nhạn, đừng nói!”

Lạc Chính Lan Y: “...”

Mẹ kiếp, Tiểu Thố Gia, xem ra đập quả đào của y cũng chưa đủ để giải tỏa cơn giận, nhất định phải đập hai quả đào thối!

Hắn buồn bã trở về phòng, bắt đầu chép Lăng Du Nam Phong Đồ Văn Tập, nhưng còn chưa đợi hắn có thể thoát khỏi chiếc vòng cổ, chiếc vòng cổ đã rơi ra, chắc là Đào Khanh đã giải rồi.

Sau khi chiếc vòng cổ rơi ra, hắn lập tức ném bút. Quyển sách nát này hơn bảy trăm chương, chép mười năm cũng không thể hoàn thành.

Để hắn chép loại sách, mà lại không cho chạm vào, là có ý gì? Cho rằng hắn kỹ thuật không tốt?

Lạc Chính Lan Y càng nghĩ càng tức giận. Lúc ra ngoài, hắn muốn tranh cãi với Đào Khanh, nhưng lại bị nô bộc canh cửa ngăn cản.

"Thực xin lỗi, Lan Y công tử, chúng ta không thể cho ngươi ra ngoài. Lang Quân đã hạ lệnh, công tử chép xong mười lần Dưỡng Khí Quyết mới có thể ra ngoài.”

Còn cấm túc hắn?!

Lan Y tức giận: “Ta không chép, ta muốn gặp Lang Quân, hắn không thể làm như vậy với ta!”

"Lang quân đã rời Ma thuyền." Nô bộc nói: "Mấy ngày nữa sẽ trở lại, công tử không cần đi tìm hắn.”

——

Đào Khanh ra khỏi Ma thuyền, mặc dù y giả vờ bình tĩnh, ra lệnh cho Lan Y chép Dưỡng Khí Quyết, nhưng thực tế, nội tâm y đã sụp đổ.

Kiếp trước y chưa bao giờ xấu hổ như vậy trước mặt Nhạn Nhạn, trước đây hết thảy đều bình thường, nhưng y không biết lần này xảy ra chuyện gì, uổng cho y còn cho rằng mình đối xử với Nhạn Nhạn tốt hơn trước. Sao bây giờ lại đến bước có ý định bỏ chạy?

Y vội vàng bảo Kim Ngọc thu dọn hành lý rồi lên lầu chào tạm biệt Bạch sư huynh.

Bạch Phục Ngọc nghe nói y đi, kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn đi đâu? Ta dẫn ngươi đi.”

“Ta có thể tự mình đi được.” Đào Khanh nói: “Ta muốn đi Vạn Tượng Thành, nhưng trên đường có chút việc, ở cùng người khác không tiện.”

Bạch Phục Ngọc trầm ngâm suy nghĩ: “Chẳng lẽ là có hẹn với ai sao?”

“Không có ai khác.” Đào Khanh xua tay, “Chỉ có ta thôi.”

"Được rồi." Bạch Phục Ngọc mỉm cười vuốt tóc y, "Có chuyện gì thì nhớ liên lạc với sư huynh.”

Đào Khanh gật đầu đồng ý, lặng lẽ xuống Ma thuyền, cưỡi pháp khí bay đến Vạn Tượng Thành.

Trời đã chạng vạng, ánh đèn rực rỡ dần dần thắp sáng Vạn Tượng Thành. Đây là một trong những thành trì lớn nhất ở Lăng Du Giới. Được chia thành nội ngoại hai thành, ngoại thành có phàm nhân sinh sống, nội thành có tu sĩ, vô cùng thịnh vượng náo nhiệt.

Đào Khanh bay thẳng đến cổng nội thành, dùng linh thạch mua thẻ thông hành, có thể tự do ra vào giữa nội thành và ngoại thành.

Nội thành có bốn thành: Đông, Tây, Bắc, Nam. Đào Khanh đến thăm một chuyến, mua các loại linh dược cần thiết để luyện đan cho sư tôn. Y cũng mua một ít quà cho những người khác, có của sư huynh sư tỷ, cũng như của Kim Ngọc và Lương Duyên, đều lựa chọn theo sở thích của họ.

Đương nhiên, thứ y trân trọng nhất chính là món quà tặng Lan Y, coi như quà bái sư.

Uầy, trước khi Nhạn Nhạn chính thức bái sư, y phải xin lời khuyên của sư tôn về cách trở thành một sư phụ tốt.

Đào Khanh chọn một loại pháp bảo phòng ngự, trông giống như một đôi vòng chân xinh đẹp. Y nhớ kiếp trước Lan Y rất thích loại trang sức này, không những tự mình đeo, mà hắn còn bắt y đeo, khen đôi chân y đẹp, thích hợp để đeo vòng, sau đó họ luôn mua một đôi, mỗi người một chiếc.

Đào Khanh suy nghĩ một chút, lại tặng thêm mấy món quà nhỏ, Nhạn Nhạn chắc chắn không vui khi bị y nhốt trong phòng chép sách, không bằng mua cho hắn thứ gì đó hắn thích để dỗ dành.

Cuối cùng, y mua một ít sách, đều là sách Tiên môn Phật môn có tác dụng bồi bổ cơ thể, trừ tà, tu tâm dưỡng tính. Đó là những thứ cần phải có của một lang quân tốt.

Cứ thế, linh thạch trong tay Đào Khanh tuột đi hết. Nguyên nhân chính là do linh dược thực sự đắt tiền, nhưng nghĩ lại, lông cừu đến từ cừu... Đào Khanh trong lòng áy náy, tương lai nhất định sẽ trả lại linh thạch cho sư tôn.

Sau khi mua hết đồ, chỉ còn một việc duy nhất, đó là lấy lại pháp khí cho sư tôn.

Đào Khanh đã mua một món quà để đến bái phỏng, trước khi đi có hỏi Phương Lâm Quán ở đâu, dự định sẽ đến thăm vào sáng mai.

Chủ quán đắm chìm trong vẻ đẹp của Đào Khanh, không khỏi thoát ra, mỉm cười mơ hồ hỏi: “Đạo hữu, ngươi đi Phương Lâm Quán sao?”

Đào Khanh gật đầu, chủ quán nói thêm: "Cũng không xa lắm. Ở ngõ Thanh Y cách đây hai con phố, chỗ có treo sáu chiếc đèn l*иg. Có điều," Hắn có vẻ hơi kỳ lạ, "Đạo hữu đến Phương Lâm Quán… Khó tránh sẽ chịu thiệt.”

Đào Khanh sửng sốt một chút, nghĩ rằng nếu cách không xa thì y đi trước nhìn xem.

Vừa đi đến đầu ngõ, y đã choáng váng.

Vừa bước vào ngõ, mùi thơm và rượu thoang thoảng phả vào mặt y. Những chiếc đèn l*иg tráng men có hình các cô gái hai bên đường được treo cao, trên lầu cao, những cô gái xinh đẹp trang điểm cầu kỳ ném khăn tay xuống cho y, trìu mến gọi y mau lên đó.

Là một nơi trăng hoa.

Khi nghe đến cái tên Phương Lâm Quán, Đào Khanh thực sự chưa bao giờ nghĩ đây lại là Tần Lâu Sở Quán. Trong suy nghĩ của y, sư tôn Cố Tuyết Đình là người thuần khiết, có khí chất bất phàm, so với một nơi như thế này không hề liên quan.

Nhưng nghĩ lại, bọn họ đều là ma tu của Hợp Hoan Cung. Mặc dù trong những năm này y chưa từng thấy sư tôn gần gũi với ai, nhưng sư tôn vẫn có những ngày tháng tuổi trẻ bồng bột, từng là người xinh đẹp nhất trong ma môn, làm sao có thể không có chuyện phong lưu.

Chỉ không biết mối quan hệ giữa sư tôn và Chu Hoài đó là gì.

Đào Khanh gật đầu, nhanh chóng thuyết phục chính mình, thuận tay cởi chiếc khăn tay rơi trên người xuống.