Ừm, không nhìn thấy trong nước không quan trọng, hắn có rất nhiều cách.
Hắn giả vờ khiêm tốn: “Sao lang quân không cho ta hầu hạ? Ta không thông minh cũng không tài giỏi. May mắn được lang quân sủng ái, ta không có gì, chỉ có thể làm chút việc báo đáp lang quân mà thôi.”
Sau đó, hắn không khách khí ôm lấy eo Đào Khanh, bế y ngồi xuống bên cạnh bồn, lòng bàn tay nắm chặt một bên mắt cá chân của y, ngượng ngùng cười, cúi đầu che đi đôi mắt nóng rực của hắn: “Xin lang quân thương xót ta.”
Mất cảnh giác, Đào Khanh bị bế đến mép bồn tắm. Đào Khanh choáng váng trong giây lát, cho đến khi mắt cá chân bị giữ lại, y mới nhanh chóng thu mình, cuộn tròn cơ thể thành một quả bóng, hoảng sợ hét lên: "Nhạn Nhạn!”
Tầm nhìn của Lạc Chính Lan Y bị bắp chân mảnh khảnh xinh đẹp của y chặn lại, khiến hắn gấp gáp. Hắn tăng sức mạnh trên tay, những đường nét trên vai lưng trở nên căng cứng.
Tại sao lại trốn? Tại sao không cho hắn thấy? Có cái gì mà hắn không thể nhìn thấy?
Thiếu niên cúi đầu, mái tóc bạc hơi xõa xuống, Đào Khanh nhìn không rõ biểu cảm của hắn, nhưng y có thể cảm nhận được ngón tay trên mắt cá chân mình càng siết chặt hơn, đột nhiên lạnh buốt, y cảm thấy có chút sợ hãi.
Sao có thể sợ đồ đệ của mình chứ?
Đào Khanh ngượng ngùng đỏ mặt, tính tình y rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là y sẽ không tức giận.
Đào Khanh có chút tức giận nói: "Nhạn Nhạn, ngoan ngoãn đi. Ở đây không cần ngươi, mau thả ta ra nhanh, đừng chọc giận ta.”
Nhưng làm sao Lan Y có thể đi được? Y càng không cho hắn xem, Lan Y càng hưng phấn, càng muốn xem.
Hắn thậm chí còn suy nghĩ sâu hơn, hắn không chỉ muốn nhìn mà còn muốn chạm vào nó, nếu không hắn sẽ hối hận vì đã hèn mọn như vậy trong nhiều ngày.
Đương nhiên hắn không thể làm quá với Đào Khanh, chỉ có thể giả vờ mà thôi.
“Lang quân cho rằng ta vụng về sao?” Hắn đáng thương ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh nhạt ngấn nước, như trăng trong nước, “Lang quân còn không muốn cho ta cơ hội được đích thân phục vụ, làm sao ta tin ngươi thật sự muốn nhận ta làm đệ tử chứ?”
Rõ ràng hai người không có quan hệ gì với nhau, nhưng Đào Khanh nhìn thấy hắn khóc đã hoảng sợ rồi, lúc này y đã hoàn toàn bị hắn bỏ qua, lo lắng giải thích: "Không, ta thực sự muốn nhận ngươi…”
“Vậy để ta hầu hạ lang quân.”
Lạc Chính Lan Y nhanh chóng ngắt lời y, lén lút dùng Nhϊếp Vật Thuật, ngẫu nhiên lấy trong khay ra một lọ thuốc mỡ, mở nắp, đổ thứ thuốc mỡ màu trắng sữa lên bắp chân Đào Khanh: “Lang Quân, cứ yên tâm hưởng thụ đi.”
Hắn dùng tay làm ấm dầu dưỡng rồi thoa đều lên bắp chân của Đào Khanh, khiến làn da mềm mại bừng sáng một tia ấm áp.
Không giống như Lan Y tưởng tượng, thuốc mỡ thực chất chỉ có mùi rất nhẹ, không át đi hương hoa đào trên người Đào Khanh mà khiến hương thơm trở nên thuần khiết hơn.
Lòng bàn tay hắn xoa xoa bắp chân Đào Khanh, nói là đang hầu hạ y, nhưng lại giống như đang đùa giỡn hai chân của y, hai chân Đào Khanh bị hắn siết chặt, ngón chân y cong lên cọ vào cánh tay hắn.
“Nhạn Nhạn, đừng…”
Đào Khanh hít một hơi, cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, nhưng y không dám nói lời gay gắt nữa, hắn rụt rè như vậy, thậm chí còn khóc.
Khi cảm xúc vừa trào dâng, y không nhận ra mình xấu hổ đến mức bật khóc, nhưng Lan Y lập tức nhận ra, ngừng cử động tay.
Khóc rồi. Lẽ nào là vì cảm thấy đau? Quá nũng nịu, hắn cũng không có ấn mạnh mà.
Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra Đào Khanh không phải vì đau đớn mà khóc, nếu không sẽ không có người nào khóc đẹp đẽ như vậy.
Tai hắn đỏ bừng. Tiểu Thố Gia khóc thật quyến rũ, đây là cách y thường dụ dỗ nam nhân sao?
Đào Khanh nhịn đến khóc, nhưng vẫn rụt rè, không dám cho hắn thấy. Sợ cái gì cơ chứ? Vậy, hay là hắn nên chủ động hơn, trực tiếp đem Tiểu Thố Gia…
Lạc Chính Lan Y suy nghĩ rất nhiều, tay hắn bất giác buông lỏng. Đào Khanh nhanh chóng thu chân lại, từ trong nhẫn Tu Di lấy ra một chiếc vòng cổ bằng ngọc bích màu đen.
Đào Khanh cầm chiếc vòng cổ, duỗi tay ra, nghiêng người về phía Lan Y, làn da trắng đến chói mắt.
Đầu óc của Lạc Chính Lan Y trống rỗng. Làm cái gì, đây là đang làm gì? Muốn nhào vào lòng hắn sao? Sao lại khao khát đến mức này, ở trong bồn tắm cũng muốn hắn?
Hắn ngơ ngác mở rộng vòng tay, ừm thì, tới đi, mặc dù hắn nói hắn sẽ không chạm vào Đào Khanh, nhưng Đào Khanh muốn hắn đến mức chỉ nghĩ đến điều đó là đã khóc, hắn cũng không phải không thể miễn cưỡng duy trì mối quan hệ với y…
Sau một khắc, Lạc Chính Lan Y nghe được một tiếng “tạch” nhẹ nhàng, Đào Khanh đeo một chiếc vòng cổ ngọc bích màu đen lên cổ hắn.
Lúc đầu hắn không nhận ra đó là gì, cho đến khi Đào Khanh nói "Nhắm mắt lại", hắn không thể kiểm soát được mà nhắm mắt lại, cuối cùng nhận ra rằng thứ này là pháp khí dùng để dạy dỗ lô đỉnh không nghe lời.
Đào Khanh sao có thể để hắn mặc thứ này? Sao y dám sỉ nhục hắn như thế này!
Lạc Chính Lan Y tức giận đưa tay tháo chiếc vòng trên cổ ra, Đào Khanh vội vàng ra lệnh: “Không được cử động.”
Lan Y không thể động đậy, cứng đờ tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi.
Thực ra thứ này không thể kiềm chế được hắn, cho dù không kéo ra, sau một nén hương, hắn hoàn toàn có thể tự mình giải trừ. Nhưng hắn chỉ là không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này, đợi hắn giải được rồi, sẽ đánh mông đào của Đào Khanh!
Hắn tức giận chờ đợi mệnh lệnh của Đào Khanh, chẳng qua là những thứ bẩn thỉu tục tĩu, chẳng hạn như chơi hắn ba ngày ba đêm, mang thai đứa con của hắn, sinh cho hắn Tiểu Ái Lan và Tiểu Luyến Y…
Đang suy nghĩ, liền nghe Đào Khanh nói: "Mở mắt, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.”
Lan Y: “?”
Hắn nghe nhầm rồi?
Nhưng hóa ra tai hắn không có vấn đề gì. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, Đào Khanh đã mặc lại quần áo bên trong, xấu hổ không dám nhìn hắn.
Hắn buộc phải bò ra khỏi bồn tắm, mặc từng bộ quần áo vào, xoay người đi về phía cửa.
Đào Khanh ở phía sau vẫn đang nói: “Ta không phải không cần ngươi, cũng không để ngươi hầu hạ ta, chỉ mong ngươi có thể chuyên tâm tu đạo, chăm chỉ hơn. Trở về chép lại Dưỡng Khí Quyết mười lần, sau khi trở về cung, ta sẽ giải thích cho ngươi từng bước một.”