Lạc Chính Lan Y do dự, hắn không muốn cưới Đào Khanh làm ma hậu, nhưng hắn cũng không muốn Đào Khanh tránh xa mình, có gì mà phải tránh hắn, không phải y yêu hắn đến chết đi sống lại sao, vậy thì đến làm hắn vui lòng đi, biết đâu tâm trạng vui vẻ hắn đồng ý thì sao?
Hay là đến an ủi Tiểu Thố Gia, nói thật với y?
Đang suy nghĩ, hắn thấy Lương Duyên dẫn theo mấy tên nô bộc mang theo hương liệu, đậu tắm, hương và những vật dụng khác dùng để tắm rửa cho Đào Khanh.
Lương Duyên chào Lan Y, Lan Y nhìn những thứ đó, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Lương Quản gia,” Hắn ngây thơ chớp mắt, “Lần này ngươi có thể để ta đến tắm cho Lang quân được không?”
“Công tử muốn hầu hạ lang quân tắm rửa?”
Lương Duyên ngạc nhiên hỏi Lan Y, thấy Lan Y gật đầu, sẵn sàng đồng ý: "Tất nhiên là được, vậy làm phiền công tử.”
Hắn hài lòng vì Lan Y ngày càng phục vụ Đào Khanh chu đáo hơn, Lan Y cũng rất hài lòng với sự vui vẻ của hắn.
Kế hoạch của Lan Y rất đơn giản, chẳng qua là giả vờ như được Lương Duyên sắp xếp, trong lúc chờ Đào Khanh tắm rửa, hắn sẽ bày tỏ mình không ghét cơ thể song tính của y, và tất nhiên cũng không có hứng thú với nó. Tò mò không thể coi là hứng thú, hắn chỉ nhìn một cái thôi, sẽ không chạm vào Đào Khanh.
Lúc tắm, Đào Khanh chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, đang dùng chân nghịch nước. Nhưng đợi một lúc, nô bộc vẫn chưa đến hầu hạ, nên y đã cởϊ qυầи áo rồi xuống nước, ngâm mình vào làn nước ấm.
Dù sao chung quanh cũng không có người, Đào Khanh dứt khoát thần thức thả vào trong thức hải đọc tiểu thuyết, một hồi lâu không đọc y thật sự rất nhớ.
Trong tiểu thuyết, Bùi Chi Hoán bái nhập môn hạ của Vân Hà lão tổ, trở thành đệ tử thân truyền của Đại thừa chân nhân, địa vị nhất thời tôn quý.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không hề bối rối, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, thậm chí còn làm việc chăm chỉ hơn, kiềm chế bản thân nghiêm ngặt hơn trước, đến mức gần như khắc nghiệt.
Hắn không bao giờ quên những lời nhận xét của Thọ Sơn Trưởng lão, giống như một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu hắn, vì vậy hắn không thể phạm sai lầm nào, danh tiếng của sư tôn sẽ bị ảnh hưởng.
Đào Khanh đọc với vẻ thích thú, ngày càng ngưỡng mộ Bùi Chi Hoán, những năm qua y đã gặp quá nhiều tu sĩ tiên đạo mua danh cầu lợi, giả vờ như khinh thường y, nhưng thật ra là thầm gửi giấy đỏ cho y, biểu thị tình ý, trong đó còn có người đã có gia thất.
Đối với tất cả những tiên tu như vậy, Đào Khanh đều trực tiếp dán thư tín trước cổng môn phái của họ. Những người này mất mặt, thẹn quá hóa giận đổ nước bẩn lên đầu y, hủy hoại danh tiếng của y khắp nơi.
Bùi Chi Hoán thì khác, hắn là một công tử như ngọc, tính cách cao thượng, ngọc thụ chi lan, Đào Khanh cho dù là Ma tu cũng thích hắn.
Sau khi tiến vào nội môn, tu vi của Bùi Chi Hoán tiến triển rất nhanh, chỉ trong vòng hai năm, hắn đã đạt đến Luyện Khí, bước vào Vấn Tiên Đạo.
Vấn Tiên Đạo là một chiến trường thượng cổ còn sót lại, đầy ác linh, cực kỳ nguy hiểm. Bất cứ ai bước vào ít nhất phải có tu vi Trúc Cơ. Nhưng Thọ Sơn Trưởng lão đã bí mật can thiệp, cử Bùi Chi Hoán vào, đồng thời phái bốn tu sĩ Trúc Cơ đến gϊếŧ Bùi Chi Hoán, không để hắn được quay trở lại.
Sở dĩ Thọ Sơn trưởng lão có thái độ thù địch như vậy với Bùi Chi Hoán là vì ông được gia tộc phân phó. Ông sinh ra trong Phùng gia, năm đó đích trưởng tôn của Phùng gia kiểm tra nhập môn chỉ xếp hạng hai, chỉ cần có Bùi Chi Hoán ở đây, trưởng tôn nhất định sẽ không thể trở thành đại đệ tử của Tử Tiêu Phái.
Vì vậy, Thọ Sơn Trưởng lão phải loại bỏ Bùi Chi Hoán, nhường chỗ cho trưởng tôn của mình làm đại đệ tử. Điều này liên quan đến một cơ duyên rất lớn, nhưng cơ duyên này là gì thì ở đây không giải thích.
Phùng gia truyền thừa mấy ngàn năm, tổ tiên cũng là Đại thừa chân quân, cho nên chỉ cần không có chứng cứ rõ ràng, cho dù bọn họ có gϊếŧ Bùi Chi Hoán, Vân Hà lão tổ cũng không thể làm gì bọn họ.
Chỉ trích lúc mới đầu, chính là Thọ Sơn trưởng lão cố ý nhắm vào Bùi Chi Hoán, Đào Khanh rất tức giận, khinh thường ông và Phùng gia, tiếp tục đọc.
Sau khi Bùi Chi Hoán tiến vào Vấn Tiên Đạo, trên đường đi có rất nhiều nguy hiểm, nhưng hắn đã hóa giải từng mối nguy hiểm một, thậm chí còn đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ trong một trận chiến.
Bốn tu sĩ Trúc Cơ thấy hắn thực sự phi phàm, không dám sơ suất, lập tức hợp lực bao vây hắn, nhưng Bùi Chi Hoán vừa mới tăng lên Trúc Cơ đã rất mạnh mẽ, gϊếŧ chết bốn người họ.
Trong cơn mưa máu, thiếu niên mặc sương y, đứng cầm kiếm.
Dù chỉ mô tả một vài hình dáng nhưng trong đầu Đào Khanh đã phác họa ra hình ảnh thiếu niên Bùi Chi Hoán với vẻ ngoài xuất chúng, kiếm pháp sắc bén.
Đào Khanh không khỏi vừa buồn vừa vui. Y vui vì trước đây đã từng hôn một người như vậy, nhưng lại buồn vì sẽ không bao giờ có thể hôn người đó nữa… Y rất thích Bùi Chi Hoán.
Nhưng mà y không nên có suy nghĩ như vậy, vì y muốn trở thành một lang quân tốt, thủ nam đức, sao y có thể khinh bạc Bùi Chi Hoán như vậy.
Đào Khanh thú nhận một lát rồi tiếp tục đọc.
Sau khi Bùi Chi Hoán gϊếŧ chết bốn người, phía sau vang lên tiếng vỗ tay. Hắn quay lại nhìn thấy một người nhẹ nhàng nhảy xuống từ vách đá cao, khen ngợi: “Kiếm pháp của đạo hữu thật tốt.”
Người tới là một kiếm tu trẻ tuổi, mặc Đạo bào màu xanh nước biển, tư chất rồng phượng, phong thái tao nhã, vẻ ngoài rất tuấn tú.
Người đó ngưỡng mộ kiếm pháp của Bùi Chi Hoán, muốn làm quen với hắn, vì vậy người đó mỉm cười, giới thiệu sư môn và tên của mình: "Ta là đệ tử của Chiêu Nguyên Kiếm Tông, tên là Tú Vân Nhai.”