Đào Khanh vuốt quai hàm của Bùi Chi Hoán, hôn sâu hơn. Dù Bùi Chi Hoán có thanh tâm quả dục đến đâu, thì hắn vẫn là một con người, không khỏi bị Đào Khanh hôn đến động tình, Bùi Chi Hoán dùng tay ôm chặt eo Đào Khanh, véo y đau chết đi được.
Đào Khanh đau đến rơi lệ, nhưng y không bao giờ chịu thua, Đào Khanh cắn mạnh vào cổ Bùi Chi Hoán đến mức máu rỉ ra từ vết răng. Sau đó, y lột Đạo bào của Bùi Chi Hoán, để lại hai dấu răng trên vai hắn.
Đào Khanh vô cùng tự hào vì có thể hủy hoại một đại thiên tài của Tử Tiêu Phái, thậm chí cảm thấy còn chưa đủ, cố tình đổ thêm dầu vào lửa nói: “Bùi đạo hữu, ta nghĩ ngươi cũng biết rõ. Kỳ thực, không cần thiết phải dùng cách này để giải độc rắn, đây chỉ là ta thích ngươi, nên mới cố ý hôn ngươi thôi.”
Đào Khanh chậm rãi liếʍ môi Bùi Chi Hoán, cười tươi đến nỗi lông mày cong lên.
"Nếu như đạo hữu trong lòng hận ta, có thể đi Hợp Hoan Cung tìm ta báo thù. Ta từ trước tới nay thanh tịch, chỉ mong được gặp ngươi. Nếu ngươi không đến tìm ta, ta mỗi đêm đều nhớ ngươi.”
……
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ y bị Trang Yến gϊếŧ chết cũng không phải chuyện xấu, đắc tội con cưng thiên đạo làm sao có thể sống sót? Một ngày nào đó Bùi Chi Hoán thực sự đến để trả thù y, y chết thì không nói, nói không chừng còn liên lụy đến toàn bộ Hợp Hoan Cung.
Đào Khanh chạm vào trái tim mình. May mà y đã chết rồi, cái chết của y cũng không đau đớn lắm, nguyên thần cũng không bị tổn hại, nếu không, bị Bùi Chi Hoán bắt về tra tấn, vậy…
Vừa nghĩ tới đây, linh quang chợt lóe lên, lan rộng như nước chảy, bao trùm tầm nhìn của Đào Khanh, toàn thân y chìm trong ánh sáng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nguyên thần của y bị sư tôn lấy ra khỏi pháp bảo sao?
Sau khi linh quang chói mắt rút đi, Đào Khanh ngơ ngác mở mắt ra.
Thứ đập vào mắt Đào Khanh không phải là chính điện của Hợp Hoan Cung hay động thiên của sư tôn, cũng không phải động phủ của chính y, mà là một căn thạch thất đơn giản xa lạ.
Nhưng điều kỳ lạ là trong sự xa lạ này lại có một chút gì đó quen thuộc, giống như y đã từng nhìn thấy ở đâu đó…
Đào Khanh vừa mới cử động một chút, đột nhiên nghe thấy dưới thân mình phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng, có chút khàn khàn, hơi thở nặng nề, như đang kìm nén gì đó.
Đào Khanh giật mình, muộn màng phát hiện mình đang tựa vào một thân thể ấm áp, vừa cúi đầu xuống đã gặp phải một đôi mắt vô cùng đẹp đẽ, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt vốn lạnh lùng trầm lặng trở nên rời rạc, thay thế bằng ham muốn, tức giận và ghê tởm đan xen.
Đào Khanh nghe thấy giọng nói của mình vang vọng trong căn phòng đá yên tĩnh.
“Nếu ngươi không đến tìm ta, ta mỗi đêm đều sẽ nhớ ngươi…”
Nhớ ngươi…
Ngươi…
Màu sắc trên khuôn mặt mềm mại của Đào Khanh đột nhiên nhạt đi.
Mình… mình bị sao vậy? Vì sao lại có cảm giác như quay lại cái đêm mình khinh thường Bùi Chi Hoán?
Đào Khanh ánh mắt ngơ ngác, còn chưa kịp hiểu ra thì đã bị người phía dưới đẩy ra.
Đào Khanh không chuẩn bị, ngã xuống đất trong tình trạng hỗn loạn, sau khi bị ngã ra xa, y có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của người đó, thực sự là Bùi Chi Hoán.
Bùi Chi Hoán vốn là ngọc thụ quỳnh chi, lãnh đạm trầm lặng, xinh đẹp như hoa quỳnh, sau khi bị Đào Khanh trêu chọc, khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, quần áo lộn xộn, ngọc quán xiêu vẹo, tóc đen xõa xuống vai, Đạo bào màu trắng hở ra, vết răng ở hai bên cổ và vai đặc biệt bắt mắt, thêm vẻ ngoài quyến rũ của một vị tiên nhân phá giới.
Bùi Chi Hoán từ trên giường đá ngồi dậy, yên lặng lau đôi môi đỏ tươi, chỉnh lại ngọc quán, mặc lại đạo bào, không nhìn Đào Khanh nữa, như thể y là thứ gì đó bẩn thỉu.
Nếu Đào Khanh ở kiếp trước nhìn thấy hắn như vậy, y sẽ cố ý khıêυ khí©h nói: "Bùi đạo hữu hương vị thật ngon." Nhưng hiện tại Đào Khanh không dám, thậm chí còn đầy bất an, bởi vì y nhận ra đây không phải là ảo ảnh, mà là y đã thực sự quay về quá khứ.
Khi thần thức của Đào Khanh chìm vào thức hải, y thấy trong đó tràn ngập ánh sáng, hóa ra là do y ngộ được thiên đạo, và thiên đạo dung hợp với thần thức của y, nên mới có thể quay ngược thời gian, trùng sinh trở lại đêm nay.
Lẽ ra Đào Khanh nên vui mừng - cách lúc y bị gϊếŧ vẫn còn hơn hai mươi năm, chỉ cần y giữ khoảng cách với Trang Yến, là y có thể tránh được cái chết trong tương lai. Nhưng tại sao lại không thể trùng sinh sớm hơn một đêm? Hiện tại Đào Khanh đã hoàn toàn đắc tội Bùi Chi Hoán…
Đào Khanh muốn khóc nhưng không có nước mắt, y ngồi trên mặt đất hồi lâu không nhúc nhích, có lẽ sự im lặng của Đào Khanh có vẻ quá khác thường, Bùi Chi Hoán hơi quay đầu liếc nhìn y.
Đôi mắt Bùi Chi Hoán như sơn, lạnh lùng sâu thẳm. Đào Khanh thấy hắn nhìn mình, cảm thấy xấu hổ, gần như lập tức buột miệng nói: "Thật xin lỗi, Bùi đạo hữu, ta không phải cố ý khinh thường ngươi!”
Biết Bùi Chi Hoán là con cưng thiên đạo, Đào Khanh sao còn dám kiêu ngạo trước mặt hắn, càng không dám tự xưng là ân nhân cứu mạng. Nghĩ tới sự kiêu ngạo trước đây của mình, trong lòng Đào Khanh chỉ cảm thấy hối hận, tại sao lại xúc phạm đến Bùi Chi Hoán chứ.
"Ngươi... Ngươi nghe ta giải thích.”
Đào Khanh nói với Bùi Chi Hoán: “Vừa rồi ta nói ta cố ý hôn ngươi, chỉ là nói đùa thôi, đừng coi trọng chuyện đó.”
"Ta không có ý định khinh bạc ngươi, ta chỉ muốn loại bỏ nọc rắn trên người ngươi thôi. Độc tính của Tàng Vân Xà đối với người tu tiên rất mạnh, nhưng lại khá có lợi cho người tu ma. Ta giúp ngươi cũng là giúp chính mình."
Bùi Chi Hoán vẫn im lặng, vì nọc rắn trong cơ thể hắn chưa được giải hoàn toàn, nên hắn không thể nói hay sử dụng linh lực.
Nhưng vẻ mặt lạnh lùng của hắn rõ ràng nói cho Đào Khanh biết, hắn hoàn toàn không tin lời nói của Đào Khanh - chỉ có kẻ ngốc mới tin, hôn cũng hôn rồi, còn nói không khinh bạc.
Đào Khanh muốn khóc, y cũng biết lời giải thích của mình rất đuối, nhưng có thể làm sao đây, nếu không nói Bùi Chi Hoán sẽ không tha cho y.
"Là ta có lỗi, lẽ ra phải xin lỗi ngươi. Nhưng hôn ngươi quả thật là do ta không nhịn được. Ngươi... Ngươi đẹp như vậy, ai nhìn thấy ngươi mà không rung động? Ngay cả ta cũng không ngoại lệ.”
Đào Khanh đáng thương nhìn Bùi Chi Hoán, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ nhút nhát.
Đào Khanh sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, lúc sắp khóc giống như hải đường trong mưa, cho dù là người gỗ cũng phải mềm lòng, đáng tiếc Bùi Chi Hoán lại càng không hiểu phong tình hơn cả người gỗ, chưa từng thu lại ý lạnh lùng trên người.
Đào Khanh tiếp tục van xin: "Bùi đạo hữu, ta đã làm sai, nhưng ít nhất ta cũng cứu được mạng của ngươi. Thế nhân đều biết đạo hữu là người rộng lượng, xem ân tình ta cứu ngươi, ngươi có thể đừng trách ta được không?”