Chương 29

Tức chết y rồi!

Đào Khanh đọc tới đây cuống cuồng rời khỏi giường, một hơi uống mấy chén trà lạnh, mới có thể bình tĩnh lại cơn tức giận trong lòng.

Không ai biết rõ tính tình của Bùi Chi Hoán hơn y. Đêm đó trong căn phòng yên tĩnh, Bùi Chi Hoán bị trúng độc rắn, lẽ ra phải dục hỏa phần thân, nhưng cho dù y có dẫn dụ thế nào, Bùi Chi Hoán cũng bất động, chỉ đến cuối mới động tình, nhưng vẫn giữ được lý trí.

Một người như vậy lại bị nói có “tà tâm ngập ngập”. Khi đó y còn ước gì Bùi Chi Hoán có tà tâm với mình!

Sau khi uống đủ trà, Đào Khanh lập tức bắt đầu đọc chương tiếp theo.

Lúc này, y hoàn toàn đắm chìm trong đó, háo hức hy vọng Minh Tương Đạo quân có thể ra mặt cho Bùi Chi Hoán một lần nữa.

Đáng tiếc y thất vọng rồi, Minh Tương Đạo Quân chưa từng đi tới ngoại viện, xem ra nhiệm vụ của hắn là đưa Bùi Chi Hoán nhập môn, không để ý tới cuộc sống Bùi Chi Hoán vẫn như cũ không có thay đổi, phải làm những công việc rất nặng nhọc hàng ngày.

Bùi Chi Hoán tuy còn trẻ nhưng tính kiên cường của hắn tốt hơn nhiều so với người thường, không buồn cũng không vui.

Các đệ tử ở ngoại viện chỉ có thể luyện tập công pháp hời hợt nhất. Nhiều người trong số họ đần độn, cho rằng bản thân vô vọng. Bùi Chi Hoán là người duy nhất cực kỳ chăm chỉ và siêng năng. Mặc dù đã thành thạo công pháp này nhưng hắn vẫn luyện đi luyện lại nhiều lần, cho đến khi mệt đến mức nằm ngay tại chỗ.

Nửa năm như vậy, hôm nay có một nhóm đệ tử mới tới ngoại viện.

Trong số các đệ tử mới, có một người thu hút sự chú ý của mọi người, đó là một ông già tóc bạc, bước đi chậm chạp, làm việc chậm rãi. Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy ông ta bị đưa vào ngoại viện.

Ông lão luôn mỉm cười, trông rất hiền lành, điều này làm Bùi Chi Hoán nhớ đến cung nữ ngày xưa đã chăm sóc hắn, uống nước nhớ nguồn, hắn liền chăm sóc ông lão. Để trả ơn hắn, ông lão thường đánh cá, cho hắn đồ ăn.

Ngoại viện sinh hoạt kham khổ, những đệ tử này đều bị đào thải, nói chung là tính tình không tốt, rất nhiều người bắt đầu ức hϊếp ông lão, có lần Bùi Chi Hoán tình cờ đυ.ng phải.

Khi đó, ông lão co ro dựa vào tường run rẩy. Khi Bùi Chi Hoán mang củi đi vào, hắn nhìn thấy một nhóm đệ tử vây quanh ông lão, từng người một đổ rượu vào người ông.

Dù bản chất hắn thờ ơ, nhưng lần này hắn lại trở nên tức giận. Hắn ném củi xuống, không nói một lời, rút ra một cây củi, vẽ một vòng cung sắc nhọn trong không khí, nói từng chữ, rằng hắn sẽ tranh Hối Sóc với họ.

Hối Sóc là ngày cuối cùng và ngày đầu tiên của mỗi tháng. Tranh Hối Sóc của Tử Tiêu Phái có nghĩa là cả hai bên đều phải cạnh tranh, kẻ thua cuộc sẽ bị trục xuất khỏi môn phái, là một cuộc cạnh tranh rất khắc nghiệt.

Bùi Chi Hoán còn trẻ, mới tu luyện được nửa năm, hắn tay cầm khúc gỗ, muốn chiến đấu với một nhóm đệ tử, nếu thua một trong số họ, hắn sẽ bị trục xuất khỏi Tử Tiêu Phái. Các đệ tử bật cười, không hề coi trọng hắn chút nào. Họ ngẫu nhiên xô đẩy một người nào đó để chấp nhận lời thách đấu của Bùi Chi Hoán.

Kết quả khiến bọn họ kinh ngạc, đệ tử được chọn bị Bùi Chi Hoán đánh bại chỉ bằng một chiêu. Gã bị một mảnh gỗ đập vào ngực, ngã xuống đất hồi lâu không đứng dậy được.

Theo môn quy, người này sẽ bị trục xuất khỏi môn phái. Chưởng sự giới luật viện rất nghiêm khắc, xua tay lôi gã ra ngoài.

Các đệ tử ý thức được có điều gì đó không đúng, nhưng hiện tại hối hận đã muộn, bởi vì vừa rồi bọn họ đã tiếp nhận khiêu chiến, giới luật viện không thể để cho bọn họ hối hận.

Từng người một bước lên đài, từng người một bị chiêu thức của Bùi Chi Hoán quét sạch, không có ngoại lệ, không ai có thể sống sót sau chiêu thứ hai của Bùi Chi Hoán, cho dù vũ khí của hắn chỉ là một khúc củi bình thường.

Ngày hôm ấy, tiếng kêu gào từ ngoại viện vang vọng khắp đỉnh núi, vẻ mặt Bùi Chi Hoán từ đầu đến cuối không thay đổi, lạnh lùng nhìn bọn họ quỳ xuống cầu xin tha thứ, chỉ nói một câu.

"Ngươi không cần xin lỗi ta, mà là Vân lão bá. Có thể ông ấy sẽ tha thứ cho ngươi, nhưng ta thì không.”

Khi người cuối cùng ngã xuống đất, Bùi Chi Hoán nhảy khỏi đài, cởi Đạo bào của mình lau vết bẩn cho ông lão.

Đang lau chùi, ông lão đột nhiên bật cười, rác rưởi trong nháy mắt tiêu tán. Toàn thân tràn đầy khí tức thanh khiết, ông nắm lấy cổ tay Bùi Chi Hoán nói lớn: "Cậu bé ngoan, ta không nhìn lầm ngươi!”

Hóa ra ông lão thực chất là hóa thân của Vân Hà lão tổ Đại Thừa chân quân. Lần này ông ta biến thành một ông lão, tiến vào ngoại viện để kiểm tra Bùi Chi Hoán.

Thọ Sơn trưởng lão tin Bùi Chi Hoán là một người xảo quyệt, máu lạnh độc ác. Vân Hà lão tổ muốn cho mọi người thấy, tính cách của hắn hoang đường đến mức nào, Bùi Chi Hoán đạo tâm kiên định, có tính ghét ác hướng thiện, con đường tương lai sẽ có thành tựu!

Cả ba bài kiểm tra đều đứng đầu, đây là lần đầu tiên kể từ khi Tử Tiêu Phái được thành lập sau một vạn năm, Vân Hà lão tổ rất yêu quý Bùi Chi Hoán, nhận hắn làm thân truyền đệ tử. Chỉ sau một đêm, tên tuổi của Bùi Chi Hoán đã vang dội khắp Tử Tiêu Phái.

Bản gốc của đoạn này được viết trong một hơi. Đào Khanh bị mê hoặc bởi nó. Y nằm bất động trên giường, thậm chí không nghe thấy Kim Ngọc gọi y.

“Lang quân? Lang quân!”

Kim Ngọc lo lắng lắc lắc thân thể, Đào Khanh đột nhiên tỉnh lại, nhìn nàng: "A? Sao thế?”

Nhìn thấy đôi mắt trong veo của y, Kim Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực tức giận nói: "Lang quân vừa rồi không để ý đến ta, ta tưởng ngươi bị tẩu hỏa nhập ma, đang định gọi Bạch chân nhân đến xem.”

“Không…” Đào Khanh có chút xấu hổ, “Ta sắp ngủ rồi.”

Kim Ngọc cười: “Vậy lang quân đi tắm trước đi, ta đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Đào Khanh gật đầu, ra ngoài với Kim Ngọc.

Sau khi Đào Khanh rời đi, một cánh cửa khác mở ra, Lạc Chính Lan Y vẻ mặt bối rối bước ra ngoài.

Hắn đã không nói chuyện với Đào Khanh trong vài ngày, sau khi hắn phát hiện ra cơ thể song tính của Đào Khanh vào ngày hôm đó, Đào Khanh đã tránh mặt hắn, không hỏi hắn đọc sách hay ăn uống như thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Chính Lan Y cảm thấy chỉ có một lý do: ngày đó hắn không tỏ ra hắn không ác cảm với song tính, Đào Khanh chắc chắn sợ hắn không thích mình, cảm thấy buồn bã nên mới tránh mặt hắn.

Kỳ thật hắn cũng không có cảm thấy chán ghét, chỉ là quên nói với Đào Khanh, nhưng một khi nói ra, liệu Tiểu Thố Gia có đi quá xa, khóc lóc đòi sinh cho hắn một đứa con không?