Chương 27

Hắn muốn trốn tránh, nhưng lại mất đi sức lực, như bị trúng độc, chỉ có thể để Đào Khanh đè xuống đất.

Đào Khanh nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh, tình ý vô tận.

"Nếu như ta không tới Tử Tiêu Phái, Bùi Lang nhất định sẽ không đi Hợp Hoan Cung tìm ta... Ngươi có từng nhớ tới ta không?”

Hắn không thể phản kháng, nhắm mắt lại, ngơ ngác nói: “Ta chỉ tôn trọng ngươi như một tiền bối.”

"Nói cách khác, ngươi nhớ ta." Đào Khanh đột nhiên mỉm cười, sáng ngời chói mắt, ánh sáng tràn ngập trong phòng, "Ta vui quá, ta cũng rất nhớ Bùi Lang…”

Đào Khanh cúi đầu hôn lên môi hắn, giống như đêm đó trong căn phòng yên tĩnh, hắn bị y quấn lấy.

Sau khi tỉnh lại, Bùi Chi Hoán biết mình có chuyện gì đó không ổn. Hắn không hề có chút luyến tiếc Đào Khanh, cũng không cho rằng Đào Khanh chính là người trong mộng của mình.

Sau khi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng hắn phát hiện vấn đề là ở truyền âm phù, nên hắn không đặt nó ở gần mình nữa. Hắn đặt nó trong Tinh Xá. Khi truyền âm phù nóng lên, linh sủng vân hạc của hắn sẽ bay đến đưa nó cho hắn.

Sau khi cất truyền âm phù, hắn không còn mơ nữa. Tương ứng, Đào Khanh cũng không bao giờ tìm đến hắn.

Bùi Chi Hoán không biết Đào Khanh có giữ truyền âm phù của mình hay không, trong Tâm Trì Động Thiên, hắn đã đưa truyền âm phù cho các đệ tử của Hợp Hoan Cung, nhờ họ truyền lại cho y. Nếu không dùng cách này, hắn không thể lấy được truyền âm phù của Đào Khanh, Đào Khanh từ chối đưa cho hắn.

Đào Khanh không muốn liên lạc với hắn.

Bùi Chi Hoán cảm thấy hoàn toàn khác với những gì hắn thấy trong giấc mơ. Đào Khanh khi nói chuyện với hắn rất cẩn thận, sợ hắn hiểu lầm.

Đến giờ, hắn không còn nghi ngờ liệu đây có phải là chiêu trò lạt mềm buộc chặt của Đào Khanh hay không, hắn vẫn chưa quá tự mình đa tình.

Về phần chính mình... hắn thật sự không chịu nổi. Đào Khanh đối với hắn rất tốt, nhưng hắn lại không báo đáp ân tình, ngược lại trong mộng liền báng bổ Đào Khanh, cho dù là do rắn độc gây ra, hắn cũng không nên làm như vậy.

Bùi Chi Hoán tỏ ra lạnh lùng, không ngừng leo lêи đỉиɦ Thái Thanh.

Đỉnh Thái Thanh là động thiên chi cảnh của sư tôn hắn, Vân Hà lão tổ, và đây là lý do hắn đến đây.

Hắn sắp đột phá đến cảnh giới Kim Đan, không thể phạm bất kỳ sai lầm nào. Hắn còn cần phải cầu xin sư tôn ban cho Thanh Tâm Pháp Quyết, để giúp hắn thoát khỏi tâm ma. Ngoài ra, hắn còn khinh thường Đào Khanh, đã phạm giới luật, phải trách phạt.

Cây bách xanh trên đỉnh Thái Thanh im lặng, tĩnh mịch yên ắng. Tinh xá của Vân Hà lão tổ thấp thoáng trong rừng trúc tươi tốt, Bùi Chi Hoán quỳ trên đệm trước cửa, cung kính hành lễ: “Sư tôn, đệ tử Chi Hoán cầu kiến.”

Một lúc sau, cánh cửa trúc của Tinh xá kêu cọt kẹt mở ra.

Một ông già tóc trắng mặc áo xanh, cầm cần câu thong thả bước ra ngoài.

Ông ấy trông già nua, lông mày hiền lành, có vẻ là người hòa đồng, ông mỉm cười nói với Bùi Chi Hoán: "Quỳ xuống làm gì? Đứng dậy. Ta đã bảo bao nhiêu lần rồi, ta không thích những thứ lễ nghi phiền phức đó. Nếu ngươi có gì muốn nói thì cứ nói.”

Bùi Chi Hoán vẫn hoàn thành lễ nghi tỉ mỉ, rồi mới giải thích mục đích của mình.

Vân Hà lão tổ nghe xong gật đầu, thuận tay thi triển một pháp quyết thâm nhập vào cơ thể Bùi Chi Hoán: “Việc nhỏ như vậy ngươi không cần đích thân tới đây, chỉ cần bảo vân hạc của ngươi tới là được, vi sư cho nó thêm cá khô.”

"Không chỉ là pháp quyết." Bùi Chi Hoán cúi đầu, "Cũng thỉnh sư tôn trừng phạt đệ tử.”

Vân Hà lão tổ cười nói: "Ngươi không có lỗi với ta, ta trừng phạt ngươi cái gì? Chờ ngươi đột phá Kim Đan xong, cứ đi tìm Đào Khanh. Chỉ cần ngươi không ngừng bảo vệ hắn, là có thể đợi đến lúc hắn cần ngươi. Nếu ngươi được nhờ làm một việc, thì hãy làm mười việc, như thế sẽ có thể trả ơn.”

Bùi Chi Hoán dừng lại: "Nhưng thân là đại đệ tử của Tử Tiêu Phái, ta vào Hợp Hoan Cung không thích hợp.”

"Đây có là gì?”

Vân Hà lão tổ từ trong không khí chộp lấy một viên ngọc bích, ném nó qua: "Ngươi có biết sư phụ Cố Tuyết Đình của Đào Khanh không? Hắn có mối quan hệ thân thiết với đạo chủ Thần đạo Mạc Bất Thần. Vào sinh nhật lần thứ bốn trăm này, Mạc đạo chủ sẽ phái nhị thần Sửu và Dần tới chúc mừng hắn, ngươi cũng có thể gửi cho ta một món quà chúc mừng để bày tỏ tâm ý.”

Bùi Chi Hoán nhận lấy ngọc giản, hắn làm sao không biết Vân Hà lão tổ có ý tốt, cúi đầu thật sâu nói: "Đệ tử xin nghe theo mệnh lệnh của sư tôn.”

“Đi đi.”

Vân Hà lão tổ xua tay, đuổi hắn đi.

Nhìn Bùi Chi Hoán lui về phía sau, ông vuốt vuốt bộ râu dài, cười nói: “Tiểu tử này gặp tình kiếp rồi.”

——

Vài ngày sau, Ma thuyền của Hợp Hoan Cung bay đến biên giới Tây Châu, cách Quỳnh Hoa Quan không xa.

Đào Khanh dạo này không đọc tiểu thuyết, thứ nhất là hôm đó y kết nối với truyền âm phù của Bùi Chi Hoán, vẫn có chút bối rối. Thứ hai, sau khi đến Vạn Tượng Thành gần Quỳnh Hoa Quan, y vẫn phải mua rất nhiều thứ, trong đó có một số nguyên liệu quý hiếm, y muốn làm một loại thuốc trường sinh tặng sư tôn làm quà sinh nhật.

Cho nên y tạm thời không thể xem tiểu thuyết, chỉ có thể đợi trở về Hợp Hoan Cung.

Đang lúc Đào Khanh suy nghĩ, chiếc nhẫn Tu Di trên tay hơi ấm lên, y lấy truyền âm phù ra, Đào Khanh kinh ngạc phát hiện chính là sư tôn đã liên lạc với hắn.

“Sư tôn!”

Đào Khanh vui vẻ cầm lấy truyền âm phù, giọng nói nhẹ nhàng đến mức có thể lấy ra mật ngọt.

“Khanh Khanh.” Cố Tuyết Đình cười đáp lại, ôn nhu hỏi: “Ngươi đã nhận được ba mươi vạn viên linh thạch trong cung gửi đến chưa?”

"Ta đã nhận được từ lâu rồi." Đào Khanh chớp mắt, kinh ngạc nói: "Sư tôn làm sao biết ta lấy đi linh thạch?”

"Nghe nói ngươi gửi thư cầu linh thạch, sợ của ngươi không đủ, liền bổ sung thêm hai mươi vạn linh thạch." Cố Tuyết Đình nói: "Ngày mai ta lại gửi thêm hai mươi vạn linh thạch, nếu không đủ, chỉ cần nói với ta là được.”

“Sư tôn…”

Đào Khanh còn tự hỏi y làm sao có thể tích lũy được nhiều linh thạch như vậy, y cảm động đến chảy nước mắt. Trên đời còn ai có thể tìm được sư tôn tốt hơn sư tôn của y?

“Ngươi không cần phải khách sáo với ta.”

Cố Tuyết Đình cười nói: "Nếu như ngươi thương ta, ta cũng có việc cần người làm, ngươi có thể giúp ta làm được không?”