"Thực xin lỗi, Bùi đạo hữu.”
Đào Khanh chỉ có thể nhận, vùng vẫy một cách yếu ớt, cố gắng cứu lấy hình ảnh của mình: “Ta là nhớ đến ngươi, nhưng không phải kiểu nhớ kia… Ta vừa đọc một cuốn nhật ký, tình cờ có nhắc đến ngươi trong đó.”
Nói xong, Đào Khanh lo lắng Bùi Chi Hoán sẽ hỏi y đang đọc tạp văn gì, nhưng may mà Bùi Chi Hoán cũng không đến nỗi rảnh, chỉ bình tĩnh nói: "Không sao.”
Cũng may hắn không trách y, Đào Khanh thở phào nhẹ nhõm, trấn an hắn: "Sau này ta sẽ chú ý.”
Chú ý đừng mang theo truyền âm phù của Bùi Chi Hoán bên mình!
"Tiền bối, nếu cần gì thì cứ nói cho ta biết." Bùi Chi Hoán dừng lại, "Vậy hiện tại mọi chuyện ổn chứ?”
“Ổn cả.”
Đào Khanh vội vàng nói. Tuy y rất tò mò tâm trạng của Bùi Chi Hoán khi còn là một người làm thuốc nổ, nhưng lại không tiện hỏi những câu như vậy: “Ta không dám làm phiền đạo hữu nữa.”
Bùi Chi Hoán trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Thật xin lỗi, Đào tiền bối, ta vốn là không giỏi ăn nói, có thể khiến ngươi hiểu lầm, nhưng ngươi cũng không có quấy rầy ta, ta cũng không phải không vui.”
Nghe hắn nói như vậy, Đào Khanh chỉ nghĩ rằng đó là lễ nghĩa mà một người tu tiên phải có, cũng không phải thật lòng, nếu không cứ để y ngày nào cũng làm phiền thử xem, Bùi Chi Hoán không chẻ y ra mới lạ.
"Ta hiểu rồi." Đào Khanh chiếu lệ nói, muốn lập tức cắt đứt truyền âm phù, "Cám ơn Bùi đạo hữu.”
“Tiền bối bảo trọng.”
Bùi Chi Hoán không nói thêm nữa, cắt đứt truyền âm với Đào Khanh.
Truyền âm vừa đứt, Đào Khanh lập tức đặt lá truyền âm phù của Bùi Chi Hoán lên bàn, bảo Kim Ngọc cất nó đi cho y. Đào Khanh không dám đem nó theo người nữa, nó sẽ lấy mạng y.
Kim Ngọc bỏ truyền âm phù vào trong hộp, cười hỏi: "Chẳng lẽ Lang quân không thích Bùi Đạo Quân? Nếu không thích, sao không đốt truyền âm phù đi?”
“Ta không có không thích hắn..." Đào Khanh nói.
Y không có lý do gì để ghét Bùi Chi Hoán, thậm chí còn khá thích hắn, đặc biệt là khuôn mặt của hắn, đổi lại giống như Bùi Chi Hoán ghét y hơn.
"Ta chỉ không thể đến gần hắn.”
Đào Khanh cảm thấy có chút u sầu, bây giờ y ngay cả tư cách thích bộ mặt đó cũng không có. Làm sao một lang quân tốt, tuân thủ nam đức lại có thể yêu tất cả những người mình gặp được.
Hắn thở dài, nói với Kim Ngọc: "Không phải là ta không muốn truyền âm phù của Bùi đạo hữu, ngươi cất nó đi cho ta, có lẽ tương lai nó sẽ hữu ích.”
"Ừm." Kim Ngọc mỉm cười.
——
Tử Tiêu Phái, đỉnh Thái Thanh.
Trên đỉnh không khí trong lành, mây bay cao, bồng bềnh dọc đường núi, nhìn về phía xa có thể nhìn thấy nước hồ bao la vô tận, phía dưới suối tuôn thẳng xuống, hạt bay tung tóe như ngọc, tựa như mưa nhẹ giữa trời.
Bùi Chi Hoán đứng trên đường núi, gió thổi qua mái tóc đen và áo trắng của hắn, phiêu dật như tiên nhân, một chú vân hạc trắng như tuyết ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn, đang nhẹ nhàng chải lông mình.
Lúc này, Bùi Chi Hoán cầm trong tay một quả đào ngọc nhỏ màu hồng, đó là truyền âm phù của Đào Khanh.
Hắn cụp mắt nhìn chằm chằm vào quả đào ngọc hồi lâu, sau đó giơ ngón tay sứ trắng nõn lên, nhặt sợi tơ xuyên qua quả đào, buộc quanh chiếc cổ thon dài của vân hạc, cho nó ăn một ít tiên dược rồi nói, "Đi đi.”
Vân hạc phát ra một tiếng kêu dài, dang rộng đôi cánh, bay xuống con đường núi, nó sẽ đem truyền âm phù về tinh xá của Bùi Chi Hoán.
Bùi Chi Hoán nhìn vân hạc đi xa, đưa tay lên ngửi, quả nhiên đầu ngón tay còn sót lại một mùi hoa đào nhàn nhạt, đến từ truyền âm phù, giống hệt như mùi thơm trên cơ thể Đào Khanh.
Hắn mấy ngày không mang truyền âm phù, không phải là không muốn để ý Đào Khanh, mà là bởi vì mùi hương này sẽ ảnh hưởng tới nọc độc ẩn chứa trong cơ thể hắn, tuy hắn sẽ không mất đi linh lực, nhưng nó khiến hắn phải thức cả đêm để mơ.
Mỗi đêm hắn đều mơ về Đào Khanh, lúc đầu không biết tại sao, nhưng hắn vẫn mang theo bên mình lá truyền âm phù, vì thế những giấc mơ đó dần dần biến thành những giấc mơ không thể chịu nổi.
Đêm đầu tiên, hắn vẫn bình tĩnh, hắn mơ thấy Đào Khanh đến với hắn. Họ ngồi dưới mái hiên, chơi một ván cờ trong tiếng mưa lạnh lẽo. Đào Khanh quân đen, hắn quân trắng, Đào Khanh thắng ván cờ, vui vẻ cười với hắn.
Vào đêm thứ hai, ván cờ vẫn tiếp tục, đổi thành hắn cầm quân đen dẫn đầu.
Nửa chừng rơi xuống, tình thế không thuận lợi cho Đào Khanh, khiến y có chút lơ đãng, đến lượt Đào Khanh ra tay, y chỉ nhìn chằm chằm màn mưa mù mịt mà không nhúc nhích hồi lâu, chớp mắt hỏi: "Chúng ta chỉ có thể chơi cờ thôi sao?”
“Đào tiền bối muốn làm gì?” Hắn hỏi, “Ta nhất định sẽ đi cùng ngươi.”
“Thế à…”
Đào Khanh hài lòng, đôi mày xinh đẹp nở ra một nụ cười, y đưa tay đặt lên mu bàn tay hắn, giật lấy quân cờ đen từ trong ngón tay hắn, đưa quân cờ ngọc còn ấm áp vào miệng.
Hàm răng trắng nõn cắn vào quân cờ sẫm màu, màu sắc tươi sáng, từ từ lướt qua đầu lưỡi mềm mại như ngọc bích thấm đẫm nước, đôi môi đỏ mọng trở nên ướŧ áŧ.
Một lúc sau, Đào Khanh nắm lấy tay hắn, áp môi y vào lòng bàn tay hắn, trả lại quân cờ ướt, sau đó khép từng ngón tay lại để nắm chặt quân cờ.
"Để ta suy nghĩ một chút." Đào Khanh cười nói: "Ta có rất nhiều việc muốn cùng ngươi làm.”
Đêm thứ ba.
Đào Khanh quét bàn cờ, ngồi xuống chiếc bàn thấp, dùng đôi chân mang tất gõ gõ vào đầu gối hắn: “Cởi ra cho ta.”
Hắn không nhúc nhích, giọng Đào Khanh dịu đi, nũng nịu nói: "Không phải ngươi nói sẽ cùng ta sao? Ngươi lừa ta à? Bùi lang, có thể cởi cho ta được không?”
Hắn chỉ có thể cởi tất của Đào Khanh, đôi chân trần của y trắng đến chói mắt.
Đào Khanh nhẹ nhàng giẫm lên lòng bàn tay của hắn, hỏi: "Trông có đẹp không?”
Hắn im lặng nhìn đi chỗ khác, khiến Đào Khanh bật cười: “Ngươi không dám nhìn, nhất định là ngươi thấy đẹp, không thể nhìn nữa, kẻo làm hỏng đạo tâm của ngươi, phải không?”
Giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng hơn, hắn đặt chân Đào Khanh xuống: "Đào tiền bối, xin tự trọng.”
“Tự trọng là gì?” Đào Khanh không để ý tới sự thờ ơ của hắn, lao vào vòng tay hắn, bảo hắn ôm lấy y, “Ta thích Bùi lang, đêm nào cũng nhớ ngươi, nếu không nhìn thấy ngươi thì trái tim ta sẽ tan vỡ. Ngươi bảo ta tự trọng thế nào?”