Ngay cả Đào Khanh cũng tức giận, sau đó hối tiếc. Nếu y có thể trùng sinh về thời điểm hơn mười năm trước thì tốt rồi. Y chắc chắn sẽ giúp đỡ Bùi Chi Hoán khi hắn cần, chẳng phải là tuyệt vời sao?
Nhưng nói thì nói vậy, lúc đó danh tiếng của y ở Đại Đình Quốc rất tệ, cha của Bùi Chi Hoán tôn sùng y một cách xa hoa, mọi người trong triều đều gọi y là yêu đạo làm rối loạn lòng vua. Y không thể chịu đựng được, nên đã bỏ trốn chỉ sau một năm.
Kỳ thật Đào Khanh cũng không yêu cầu cái gì, phàm nhân muốn tôn sùng Kim Đan tu sĩ thì quá khó khăn. Có điều không thể phủ nhận, lúc y đang được hưởng sự ưu ái chu đáo của hoàng đế, thì Bùi Chi Hoán lại phải vật lộn để sinh tồn trong vũng lầy.
Nếu Bùi Chi Hoán biết y chính là yêu đạo khét tiếng…
Đào Khanh rùng mình. Y phải giữ bí mật này, nếu không Bùi Chi Hoán sẽ biết chuyện, không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ không có ý định gϊếŧ y trong tương lai.
Sau khi bình tĩnh lại, Đào Khanh tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Bùi Chi Hoán không thể chiến đấu chống lại lũ chó dữ, thường xuyên nhịn ăn. Tệ hơn nữa, hắn bị ốm, thậm chí còn sốt cao.
Cung nữ già tốt bụng đã mời thái y đến khám và chữa trị cho hắn, nhưng vì không có đủ tiền, nên tất cả thuốc mà bà lấy được đều không tốt, Bùi Chi Hoán sốt cao không giảm, cái chết trước mắt, nhưng ngày hôm sau, bệnh tình của hắn đột nhiên bình phục một cách kỳ lạ.
Khi tỉnh dậy, hắn thấy tấm ngọc trên ngực đang tỏa ra hơi ấm. Đó là thứ duy nhất mà mẹ để lại cho hắn. Ngay cả khi suýt chết cũng chưa từng bán đi, giờ đây nó thực sự đã cứu sống hắn.
Tấm ngọc làm hoàn toàn bằng hoa oải hương, trên đó có khắc chữ "Tiêu" - Bùi Chi Hoán lúc đó không hiểu, nhưng Đào Khanh biết tấm ngọc này là linh bài của Tử Tiêu Phái, mọi đệ tử trong môn đều có, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.
Xem ra mẫu tộc của hoàng hậu có liên quan đến Tử Tiêu Phái, nếu không bà đã không nhận được linh bài.
Đào Khanh tò mò nổi lên, y tiếp tục đọc.
Linh bài có điều kiện để cứu mạng, tức là người nắm giữ phải là tu sĩ, hoặc ít nhất có tư chất tu sĩ thì mới có thể kích hoạt linh bài.
Hoàng hậu chỉ là một phàm nhân, dù có bệnh cũng không được linh bài cứu. Nhưng con của bà có tư chất, có thiên phú vô song. Từ giờ trở đi, hắn sẽ đi một con đường hoàn toàn khác.
Linh bài trong tay Bùi Chi Hoán không tầm thường. Sau khi được kích hoạt, Tử Tiêu Phái đã cử người đi điều tra Hạ Hiới. Người đến hóa ra là Minh Tương Đạo quân - là đại đệ tử tiền nhiệm của Tử Tiêu Phái, cũng là đệ tử thân truyền của Tử Tiêu chưởng môn.
Sau khi Minh Tương Đạo Quân đến, thấy sức khỏe của Bùi Chi Hoán không tốt, liền hỏi thăm lão cung nữ về tình trạng của Bùi Chi Hoán mấy câu.
Nghe xong, hắn im lặng, dường như không có phản ứng gì, nhưng trước khi đưa Bùi Chi Hoán trở về Tử Tiêu Phái, hắn đã một kiếm san bằng mấy cung điện, vương miện của hoàng đế cũng bị một kiếm quét sạch, ngọc châu vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
Thái giám suýt hại chết Bùi Chi Hoán bị nghiền nát dưới đống đổ nát của cung điện, trở thành phế nhân, còn lão cung nữ nhận được vàng bạc trang sức, đan dược từ Minh Tương đạo quân, sống một cuộc đời không phải lo về cơm ăn áo mặc.
Thiện ác hữu báo, Đào Khanh lúc đầu cảm thấy rất đã tức, sau đó y lại thấy lương tâm cắn rứt, dường như trong mắt người khác, y và hoàng đế đều cùng một phe, y cũng là một phần của phe ác. Nếu lúc đó y có mặt, Minh Tương nhất định sẽ đánh y.
Bùi Chi Hoán theo Minh Tương Đạo quân đến Tử Tiêu Phái, Đào Khanh tưởng rằng hắn sẽ được Vân Hà lão tổ ngay lập tức nhận làm đệ tử, nhưng khi mở chương tiếp theo, Bùi Chi Hoán lại bị đưa đến ngoại viện, trở thành người làm thuốc nổ.
Người làm thuốc nổ? Thật là một câu chuyện hài hước! Với dung mạo và tài năng kia, chẳng lẽ Bùi Chi Hoán chỉ đủ tư cách làm thuốc nổ trong Tử Tiêu Phái? Chỉ thiếu một tên đốt lửa, sao phải cần Minh Tương đón người?
Đào Khanh không thể tin được, không quan tâm đến linh thạch nữa, bấm vào một chương khác, nhưng chưa kịp đọc, chiếc nhẫn Tu Di trên tay y đột nhiên hơi ấm lên, có người đang nói chuyện với y thông qua truyền âm phù.
Đào Khanh lấy ra truyền âm phù nhìn xem, tay đột nhiên run lên. Chết tiệt, sao có thể là Bùi Chi Hoán?
Chẳng lẽ lén lút đọc tiểu thuyết thì có thể cảm nhận được?
Đào Khanh cầm lấy truyền âm phù, bất an kêu lên: "Bùi đạo hữu.”
“Đào tiền bối.” Giọng nói trong trẻo như ngọc vỡ của Bùi Chi Hoán truyền đến từ đầu bên kia của lá truyền âm phù, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
"Tìm ngươi?" Đào Khanh ngơ ngác nói: "Ta không phải tìm ngươi, vừa rồi ta…”
Nói được một nửa, Đào Khanh nhận ra điều gì đó, chậm lại: "Ngươi... dùng Thần đạo truyền âm phù?”
Dừng một chút, Bùi Chi Hoán trả lời: "Đúng vậy.”
Đào Khanh im lặng.
Tiêu rồi, làm sao Bùi Chi Hoán lại dùng Thần đạo truyền âm phù?
Khác với truyền âm phù thông thường, Thần đạo truyền âm phù không cần truyền linh lực. Chỉ cần thầm niệm tên đối phương vài lần trong lòng, là có thể giao tiếp với đối phương.
Bây giờ y đã kết nối với truyền âm phù của Bùi Chi Hoán, không phải là Bùi Chi Hoán sẽ biết y——
"Ngươi đang nhớ ta?" Bùi Chi Hoán nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù đang nói thông qua truyền âm phù, sắc mặt Đào Khanh vẫn cứng ngắc.
Không, bình tĩnh, nghĩ cách giải thích với Bùi Chi Hoán…
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Đào Khanh cảm thấy mình căn bản không giải thích được, y đúng là đang nghĩ tới Bùi Chi Hoán!