“Ừm!” Đào Khanh chua chát gật đầu, nắm lấy tay Lộ Trinh Liên, “Sư tỷ đối với ta thật tốt.”
Bạch Phục Ngọc hỏi: “Ngươi chỉ cảm ơn nàng, sư huynh đối xử tệ với ngươi sao?”
"Làm sao có thể? Sư huynh đương nhiên cũng rất tốt." Đào Khanh cũng nắm tay Bạch Phục Ngọc.
"Ngoan lắm." Bạch Phục Ngọc mỉm cười gật đầu với Lộ Trinh Liên, "Đi thôi, nên trả lời Trang Quỷ Quân rồi.”
Lộ Trinh Liên cầm chiếc hộp nhỏ lên, chán ghét nói: "Được rồi, thứ này mau trả lại cho hắn, nhìn thấy liền xui xẻo.”
Sau khi hai người rời đi, Đào Khanh ngồi tại chỗ, trầm ngâm hồi lâu.
Dù giả vờ bình tĩnh nhưng trong thâm tâm y biết, khi nghe chiếc hộp này chứa ngón tay của Trang Yến, y vẫn cảm thấy đau lòng.
Quen biết mấy chục năm, quan tâm Trang Yến đã trở thành bản năng của y, nhất thời khó có thể thay đổi.
Nhưng Đào Khanh sẽ không bao giờ quên ai đã gϊếŧ y. Từ giờ trở đi, y sẽ không còn những tình cảm không cần thiết với Trang Yến nữa, cũng không muốn gặp lại hắn.
——
Đào Khanh không biết sư huynh sư tỷ đã nói gì với Trang Yến, nói chung, những ngày tiếp theo không có gì bất ổn, Trang Yến cũng không phái bất kỳ hóa thân mới nào đến gặp y.
Mấy ngày nay, Ma thuyền đã bay mấy trăm vạn dặm, hiện tại vừa rời khỏi Trung Châu.
Theo thiết lập của "Ma Thánh", thế giới tu chân được chia thành ba thế giới lớn, được kết nối từ trên xuống dưới, đó là thượng giới, chúng sinh giới và hạ giới. Có một thượng giới, ba mươi chúng sinh giới và ba ngàn hạ giới.
Thế giới mà Đào Khanh tọa lạc là một trong những chúng sinh giới, được gọi là Lăng Du Giới, được chia thành Tây Châu, Trung Châu và Đông Châu, Hợp Hoan Cung ở Tây Châu, Tâm Trì Động Thiên ở Trung Châu, cách nhau hàng triệu dặm.
Sau khi rời khỏi Trung Châu, Đào Khanh phát hiện hướng đi của Ma thuyền không phải là Hợp Hoan Cung. Hỏi Bạch Phục Ngọc, y mới nhớ ra ngoài việc gửi đệ tử đến Tâm Trì Động Thiên để lịch luyện, chuyến đi này còn có nhiệm vụ gửi thϊếp mời.
Sinh thần lần thứ bốn trăm của sư phụ Đào Khanh là Cố Tuyết Đình đang đến gần. Vì thân phận của hắn đặc thù, Hợp Hoan Cung sẽ tổ chức một buổi lễ hoành tráng. Không chỉ các đại môn phái trong Ma môn được mời đến dự, mà cả những môn phái Tiên tu, Phật tu, Yêu tu cũng được mời.
Mấy năm trước, Hợp Hoan Cung đã thông báo cho từng môn phái, hiện tại còn mấy tháng nữa tổ chức buổi lễ, thiệp mời mới chính thức được gửi đi.
Bạch Phục Ngọc và Lộ Trinh Liên nhận thiệp mời, trực tiếp giao cho các môn phái, thuận tiện đến bái phỏng.
Ma Thuyền đầu tiên rẽ vào Vô Tâm Hải. Ở đây có một ma tu môn phái, tên là Cực Táng Môn. Môn chủ là một nữ tu, là bạn thân của Lộ Trinh Liên.
Đào Khanh và mọi người ở lại làm khách tại Cực Táng Môn trong ba ngày, rồi lên đường. Lộ Trinh Liên và một số đệ tử của nàng ở lại, nàng sẽ ở lại cho đến đêm truớc buổi lễ mới cùng môn chủ đi tới đó.
Vào ngày khởi hành, môn chủ và Lộ Trinh Liên tiễn Đào Khanh cùng những người khác, Lộ Trinh Liên cưỡi Thi Liễn độc nhất của Cực Táng Môn, vẫy tay chào Đào Khanh trên chiếc Ma thuyền: “Bé cưng, lên đường cẩn thận, nhớ gửi tin cho sư tỷ!”
“Được! Sư tỷ bảo trọng.”
Đào Khanh đứng trên thuyền vẫy tay với nàng, mãi không đặt xuống cho đến khi không còn nhìn thấy nàng nữa.
“Bên ngoài gió lớn, vào thôi.”
Bạch Phục Ngọc đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió làm rối tung của y, Đào Khanh cảm ơn rồi hỏi: "Sư huynh, tiếp theo chúng ta đi Quỳnh Hoa Quan sao?”
Bạch Phục Ngọc gật đầu: “Đúng vậy.”
Quỳnh Hoa Quan và Hợp Hoan Cung có tính chất tương tự nhau, đều tập trung vào việc tu luyện Phong Nguyệt Đạo và Hợp Hoan Đạo, vì vậy mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt. Điểm khác biệt duy nhất là Quỳnh Hoa Quan chỉ thu nhận nữ tử.
Người có mối quan hệ tốt nhất với Quỳnh Hoa Quan là Bạch Phục Ngọc, hắn phong lưu đa tình, có mối tình với nữ quán Lộ Thủy trong Quỳnh Hoa Quan, Đào Khanh cũng rất nổi tiếng, trong quan có nhiều người muốn xuân phong với y một đêm.
Nhưng Đào Khanh không hứng thú với chuyến đi này, vì y đã cải tà quy chính, muốn trở thành một lang quân tốt, thủ nam đức, không thể dính líu đến những nữ quán đó nữa.
Hơn nữa, tất cả khăn tay và quà mà họ đưa đều bị y và Trang Yến đốt sạch, nếu họ biết chuyện thì nhất định sẽ không để yên cho y.
"Sư huynh," Đào Khanh hỏi Bạch Phục Ngọc, "Ta có thể không đi Quỳnh Hoa Quan được không?”
Bạch Phục Ngọc hơi nhướng mày: "Sao thế, ngươi không muốn gặp Ấu Hà muội muội nữa à?”
“…” Đào Khanh cảm thấy áy náy. Thứ đầu tiên y đốt ngày hôm đó chính là của Ấu Hà, “Chiếc vòng tay cô ấy đưa cho ta đã bị Trang Yến phá hủy, ta không thể giải thích được.”
Đào Khanh không ngần ngại đổ lỗi cho Trang Yến.
Bạch Phục Ngọc lắc đầu cười: “Đã vậy thì sư huynh tự mình đi trước. Ngươi cứ đợi ở bên ngoài đi.”
Đào Khanh thoạt tiên vui mừng khôn xiết, sau đó nghi hoặc hỏi: "Sư huynh bảo ta chờ một chút? Sư huynh sẽ sớm rời khỏi Quỳnh Hoa Quan sao?”
Đào Khanh nhớ tới kiếp trước Bạch sư huynh ở lại Quỳnh Hoa Quan mấy tháng, cùng Lộ Thủy nối lại quan hệ, thậm chí còn bảo y trở về trước... Chẳng lẽ lần này sư huynh không có dự định đó sao?
Bạch Phục Ngọc thật sự nói: “Ừm ta chỉ ở lại hai ngày thôi.”
Khi nói chuyện, hắn dường như không có hứng thú với những nữ quán ở Quỳnh Hoa Quan, mà chỉ nhìn Đào Khanh.
"Sư huynh..." Đào Khanh sắc mặt có chút quái dị, liếc nhìn chân hắn, "Ngươi là…”
"Đang nghĩ gì vậy?" Bạch Phục Ngọc tức giận đánh vào đầu y, "Ta nhất định phải làm gì với bọn họ à? Trong mắt ngươi, ta là người háo sắc như vậy sao?”
Đào Khanh liên tục lắc đầu, nịnh nọt nói: "Không phải, ta lo bọn họ tham sắc đẹp của sư huynh, sẽ không buông tha cho ngươi.”
Bạch Phục Ngọc nhếch môi: "Đừng lo, hai ngày nữa ta sẽ ra ngoài, nếu ta không chạm vào bọn họ, bọn họ sẽ không giữ được ta.”
Đào Khanh ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy ta đợi sư huynh.”
Vừa hay linh thạch của Đào Khanh được gửi tới rồi. Quỳnh Hoa Quan có một thành trì rất lớn dành cho tán tu, có nhiều khu chợ, y có thể mua đồ.
Đào Khanh vui vẻ trở lại tầng của mình, vài ngày trước, y đã sử dụng truyền âm phù để liên lạc với động phủ, bảo họ gửi cho y linh thạch, có bao nhiêu gửi bấy nhiêu, cuối cùng bọn họ gửi tới ba mươi vạn, y thậm chí còn không biết mình đã tiết kiệm được nhiều như vậy.
Không chỉ đủ mua đồ mà còn có thể tiếp tục đọc tiểu thuyết!
Đào Khanh đang nghĩ cách tiêu linh thạch thì đột nhiên cánh cửa trước mặt mở ra, cùng với mùi hoa lan thoang thoảng, Lạc Chính Lan Y vội vàng bước ra ngoài, suýt nữa đυ.ng phải y.