Chương 21

"Nhạn Nhạn ngoan.”

Đào Khanh sờ mái tóc bạc của hắn, ánh mắt dịu dàng, giống như một lão phụ thân đang nhìn con mình, nhưng Lạc Chính Lan Y cảm thấy tình cảm của y mềm mại dịu dàng như vậy, khiến hắn không khỏi kinh hãi, suýt nữa đâm đinh ra ngoài.

Đào Khanh đang định hỏi có chỗ nào Lạc Chính Lan Y không hiểu, thì thị nữ bất ngờ đến báo cho y biết, Bạch Phục Ngọc và Lộ Trinh Liên đến thăm, nên Đào Khanh bèn đến gặp sư huynh sư tỷ, trước khi rời đi, y không quên dặn dò những người khác: "Nhớ chăm sóc Nhạn Nhạn.”

Các thị nữ cung kính đáp lại. Sau khi Đào Khanh rời đi, Lạc Chính Lan Y đứng yên một lúc, sắc mặt thay đổi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói với các thị nữ: “Ta muốn tìm Lương quản gia.”

“Vâng, Lan Y công tử.”

Một thị nữ đi mời Lương Duyên, Lương Duyên lễ phép hỏi Lan Y: “Công tử có gì phân phó?”

Lạc Chính Lan Y bất đắc dĩ nói: “Lang quân hy vọng ta có thể đọc qua Lăng Du Nam Phong Đồ Văn Tập, còn phải phiền Lương quản gia giúp ta tìm sách.”

"Công tử yên tâm, ta sẽ giao toàn bộ sách cho công tử trong nửa canh giờ nữa.”

Lương Duyên mỉm cười, có nghĩa là Lang quân đã chấp nhận Lan Y, hy vọng kỹ năng của Lan Y có thể được nâng cao hơn nữa.

Hiện tại Đào Khanh chỉ thông báo cho Bạch Phục Ngọc và Lộ Trinh Liên về việc thu nhận đệ tử, vì vậy Lương Duyên và những người khác vẫn coi Lan Y như một lô đỉnh.

Lương Duyên suy nghĩ một lúc rồi nói với Lan Y: "Ta khuyên công tử nên bắt đầu đọc từ chương sáu trăm bảy mươi.”

Lạc Chính Lan Y: "Sao lại thế?”

Đều là những thứ kỳ quái, đọc từ chương nào có khác gì sao?

“Từ chương này có thêm một đoạn tiểu thuyết, tên là Hợp Hoan Bí Sự.”

Lương Duyên mỉm cười nói: "Nghe nói chân thân của tác giả Đào Lăng Lạc Lạc Sinh là vài vị chân nhân Nguyên Anh trong cung. Họ là đồng tác giả của tiểu thuyết này. Nhân vật chính Đào Đào trong Hợp Hoan Bí Sự, nguyên mẫu chính là lang quân nhà ta.”

Lạc Chính Lan Y: Đây là cái quái gì?

"Muốn lấy lòng lang quân, tốt nhất nên đọc kỹ chương này." Lương Duyên nói, "Đào Đào có nhiều sở thích giống hệt Lang quân.”

“Ta hiểu rồi.”

Lạc Chính Lan Y có chút choáng váng, nếu chuyện này đặt vào Thiên Ma Cảnh, người viết sách nhất định sẽ bị ném vào Ma Quật, bị yêu ma nuốt chửng, nhưng theo ngữ khí của Lương Duyên, dường như hắn khá tự hào về việc Đào Khanh được viết vào sách…

Lương Duyên làm việc gọn gàng nhanh chóng, giao túi chứa hơn bảy trăm cuốn sách cho Lan Y.

Lan Y nhìn chằm chằm vào túi đựng đồ một lúc lâu, sau đó lưỡng lự đưa tay lấy ra tập thứ sáu trăm bảy mươi của Lăng Du Nam Phong Đồ Văn Tập, mở Hợp Hoan Bí Sự.

Lan Y đã chịu kích động rất lớn ngay từ đoạn đầu tiên của chương mở đầu.

[Hợp Hoan Bí Sự - Chương một: Vào Hợp Hoan có thể thấy sư huynh, Đào Đào xinh đẹp lần đầu tiên thử mây mưa. Chương này nói về những chuyện phong nguyệt ở Hợp Hoan Cung.

Năm nay, Hợp Hoan Cung có mấy đệ tử mới, trong đó có người tên Đào Đào, mười bảy tuổi, mắt như sơn mài, môi đỏ răng trắng, lông mày đẹp như núi xanh, vẻ ngoài mảnh khảnh, đáng thương đáng yêu.

Đào Đào có vẻ ngoài quyến rũ bẩm sinh, toàn thân thơm mùi hoa đào, điều hấp dẫn nhất là hắn sinh ra đã là ái nam ái nữ, khiến hắn trở thành người được yêu thích nhất. ]

——

Đào Khanh đi chính điện gặp Bạch Phục Ngọc cùng Lộ Trinh Liên, hai vị sư huynh sư tỷ nghe nói y đã ngủ hai ngày, lo lắng không biết có liên quan đến Trang Yến hay không, liền cùng nhau đến thăm.

Nghe được tên Trang Yến, Đào Khanh hơi sửng sốt, tâm tình vui vẻ đột nhiên biến mất, y cụp mắt xuống nói: "Ta không có việc gì, cảm tạ sư huynh sư tỷ quan tâm. Mọi người làm sao biết hắn đã tới để gặp ta?”

"Bởi vì hắn cũng đã đến tìm chúng ta.”

Lộ Trinh Liên hiếm khi do dự mà đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn, trong đó có ngón tay bị chặt đứt của Trang Yến: “Hắn còn chặt đứt một ngón tay của chính mình để xin lỗi ngươi.”

Nàng nhìn Đào Khanh, chờ đợi y lộ ra vẻ mặt đau khổ muốn khóc.

Bé cưng sinh ra đã mềm yếu, rất thân thiết với Trang Yến. Nghe nói Trang Yến chặt một ngón tay của mình để xin lỗi, y chắc sẽ cảm thấy vô cùng áy náy, lập tức hòa giải với Trang Yến.

Nhưng ai có thể ngờ rằng Đào Khanh chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một lúc rồi lại thờ ơ nhìn đi chỗ khác: "Sư tỷ, giúp ta đưa trả, ngón tay của hắn ta cần làm gì?”

"Khanh Khanh?" Ngay cả Bạch Phục Ngọc lúc này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, "Hắn chọc tức ngươi thế nào, tại sao ngươi lại không muốn tha thứ cho hắn?”

Đào Khanh sắc mặt vô cảm.

"Xin sư tỷ nói cho hắn biết, từ nay về sau, ta làm ma tu Hợp Hoan Cung của ta, hắn làm quỷ quân Linh Chiếu Thành của hắn. Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn quan hệ gì.”

"Hắn không cần phải xin lỗi ta, bởi vì hắn nợ ta một thứ mà thậm chí cả mạng sống của hắn cũng không thể trả được.”

Đào Khanh nói một cách vô tâm đến nỗi cả Bạch Phục Ngọc và Lộ Trinh Liên đều sốc.

Họ biết rất rõ tình cảm của Đào Khanh dành cho Trang Yến sâu sắc đến mức nào, ngay cả họ cũng khó có thể so sánh được. Về tình cảm của Trang Yến dành cho Đào Khanh thì không cần phải nói thêm. Đào Khanh có rất nhiều bạn bè, nhưng Trang Yến chỉ có mình Đào Khanh.

Hai người không thể tưởng tượng được Trang Yến đã làm gì khiến Đào Khanh buồn bã thất vọng như vậy, nhưng dù có hỏi thế nào Đào Khanh vẫn luôn tránh nói về chuyện đó.

Lộ Trinh Liên cuối cùng tức giận - là tức giận với Trang Yến: "Hắn bắt nạt ngươi à? Đừng sợ, bé cưng, cứ nói sự thật với sư tỷ, sư tỷ sẽ trút giận cho ngươi!"

Đào Khanh không nói ra sự thật, không phải vì sợ sư huynh sư tỷ không tin hắn từ cõi chết trở về, mà y biết bọn họ nhất định sẽ tin tưởng, nhất định sẽ báo thù cho y, cho nên y tuyệt đối không thể, họ không phải là đối thủ của Trang Yến.

“Sư tỷ ngươi đừng hỏi nữa.” Đào Khanh lắc đầu, “Ta không muốn nhắc lại.”

Đào Khanh kiên quyết, Lộ Trinh Liên không còn cách nào khác đành phải nói: "Được rồi." Nàng chạm vào tóc Đào Khanh, mỉm cười dịu dàng, "Có chuyện gì thì cứ nói với sư tỷ, sư tỷ sẽ luôn ủng hộ ngươi.”