"Ta không sao, chỉ là mệt mỏi vì ở trong bí cảnh tiêu hao quá độ thôi.”
Đào Khanh không có ý định giải thích chuyện Trang Yến với hắn, liền đưa cho hắn một miếng đồ ăn nhẹ: “Ngươi ăn thử đi, ta nghĩ ngươi sẽ thích.”
Lạc Chính Lan Y mơ hồ nhận ra y không muốn nói, cũng không hỏi, dù sao hắn chỉ là giả vờ quan tâm Đào Khanh mà thôi.
Có điều…
Hắn lơ đãng ăn một miếng đồ ăn nhẹ, ánh mắt vẫn rơi vào Đào Khanh. Đào Khanh cụp mi xuống, lúc ăn toát ra vẻ ngoan ngoãn, đôi má mềm mại hơi phồng lên.
Lạc Chính Lan Y ngay lập tức nhớ lại đoản văn mà hắn đã đọc đêm đó, Thuần Tình Chủ Nhân Bá Đạo Đỉnh.
Đoản văn này kể về câu chuyện về Mộng Thu Ma quân nhận một lô đỉnh tên là A Ngũ, đẹp trai mạnh mẽ, Mộng Thu đã bị mê hoặc, nhận A Ngũ làm đệ tử. A Ngũ là một tay phong nguyệt, hắn đến phòng của Mộng Thu mỗi đêm. Cuối cùng, cả hai kết thành đạo lữ, cùng nhau phi thăng đến tiên đình tiếp tục sống hạnh phúc.
Trong đó có một đoạn thế này.
[ “Không không không, A Ngũ, ta không muốn ăn…” Mộng Thu bị A Ngũ nhéo cằm, nhét mấy trái Thiên Bích Quả vào miệng, khiến khuôn mặt hắn trở nên tròn trịa.
Thiên Bích Quả tràn đầy linh lực, một quả trị giá ngàn vàng. Nhưng đôi mắt đẹp của Mộng Thu lại đầy nước, hắn xấu hổ muốn chết, chỉ vì những quả này vừa mới đặt ở đó... vẫn còn ấm.
A Ngũ khàn giọng cười, vỗ nhẹ vào mặt hắn, buộc hắn phải ngậm quả vào miệng không được nhổ ra: “Ngươi gọi ta là gì? Đã bao nhiêu lần ta bảo nên gọi ta là tướng công rồi. Nếu tiểu cẩu không vâng lời——”
“Ưm, tướng… ưm!”]
Lạc Chính Lan Y nhớ rõ ràng từng chữ trong sách, kỳ quái đến nỗi hắn đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại cả đêm, cuối cùng đưa ra kết luận: Tiểu Thố Gia muốn bị chơi!
Thật không biết xấu hổ, cho hắn thấy những thứ đồi phong bại tục như vậy, để được giống với tình tiết, Đào Khanh không ngần ngại nhận hắn làm đệ tử. Bây giờ thậm chí còn thể hiện quyến rũ của mình, rõ ràng đây là muốn ám chỉ!
Lạc Chính Lan Y trong lòng tức giận. Ngươi đang coi thường ai vậy? Hắn là người yếu đuối như vậy sao?
“Ôi, nóng quá!”
Đào Khanh bị canh trong bánh bao làm bỏng lưỡi, trong mắt rưng rưng nước mắt. Đầu lưỡi mềm mại đỏ mọng, môi cũng đỏ tươi, lộ ra một màu sắc lộng lẫy khiến người thương hại.
Lạc Chính Lan Y chăm chú nhìn y hồi lâu, mới nhớ ra mình nên giả vờ quan tâm Đào Khanh, vội vàng hỏi: “Lang quân có sao không?”
Làm sao có loại người ngay cả ăn cũng không xong, còn cố ý dụ dỗ hắn sao? Thật sự muốn bị hắn đè lên bàn sao?
“Ta không sao.”
Đào Khanh uống cốc nước đá do thị nữ đưa cho để giảm đau đầu lưỡi, đỏ mặt liếc nhìn Lan Y. Bị Nhạn Nhạn nhìn thấy mặt không ổn trọng như vậy của mình, thật xấu hổ.
"..." Lạc Chính Lan Y có chút cứng ngắc. Y lại tán tỉnh hắn, thật không biết xấu hổ.
Hắn cúi đầu ăn một miếng đồ ăn nhẹ. Không tệ, đó là hương vị yêu thích của hắn.
Ngạc nhiên là, mấy ngày nay hắn lại thích ăn ở đây, tạm thời trốn ở đây cũng là một lựa chọn không tồi.
Điều không tốt duy nhất là Tiểu Thố Gia luôn thèm muốn cơ thể của hắn. Có điều, nếu y thèm mông của hắn, vậy hắn cũng không thể không cho Tiểu Thố Gia thêm vài cái đinh.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ lung tung, Đào Khanh càng ăn càng thấy xấu hổ, không ăn nổi nữa.
Nhóm thị nữ thu dọn đồ đạc rời đi. Để khôi phục lại tôn nghiêm của một sư phụ, Đào Khanh lấy ra khế ước bán thân của Lan Y từ nhẫn Tu Di của mình: "Nhạn Nhạn, ngươi xem đây là gì?”
Lạc Chính Lan Y thản nhiên nhìn lướt qua, phát hiện đây chính là khế ước bán thân của mình. Hắn không quan tâm, trong mắt hắn, thứ này giống như một tờ giấy vụn. Phường chủ Ma Nhân Phường chỉ là tu vi Nguyên Anh, không có tác dụng gì với hắn.
Đào Khanh nhét tờ khế ước bán thân vào tay Lạc Chính Lan Y như thể đang dâng bảo bối.
"Ta đã nói, ta coi ngươi như đệ tử của ta, ngươi là người tự do, khế ước này sẽ do ngươi giữ, Nhạn Nhạn của ta không thể bị trói buộc.”
“……”
Lạc Chính Lan Y nheo mắt lại.
Quả nhiên là đệ tử của Hợp Hoan Cung, thực sự thông minh.
Có vẻ như hắn vẫn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Đào Khanh. Không ngờ, y không chỉ ham muốn thể xác mà còn tiến thêm một bước nữa, muốn chiếm được trái tim của hắn, trở thành một cặp như Mộng Thu và A Ngũ.
Ôi, quả là vô cùng cuồng vọng, mơ giữa ban ngày, si tâm vọng tưởng!
Lạc Chính Lan Y tức giận, muốn đâm vô số nhát vào tim Đào Khanh, nhưng hắn vẫn phải giả vờ cảm động: "Lang quân đối với ta tốt như vậy, ta thật không biết phải cảm ơn thế nào.”
"Nhạn Nhạn nếu muốn cảm ơn ta thì cứ chăm chỉ luyện tập đi." Đào Khanh cong mày, "Hai ngày nay ngươi có đọc Dưỡng Khí Quyết không? Có cái gì không rõ không?”
Mẹ kiếp, cái này quá dâʍ đãиɠ, còn hỏi hắn học được không, có phải hắn nói là học được, Tiểu Thố Gia sẽ dụ dỗ hắn áp dụng?
Lạc Chính Lan Y quả quyết giả ngu: “Thực xin lỗi, Lang Quân, ta quá ngu ngốc, cái gì cũng không học được.”
"Không sao đâu, đừng sợ, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Đào Khanh thấy vẻ mặt rụt rè của hắn, vội vàng an ủi: “Ta không vội, cứ từ từ, mới có hai ba ngày, học không được cũng bình thường, có gì không hiểu có thể nhờ ta chỉ dạy.”
"Cảm ơn lang quân.”
Đào Khanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nhớ Dưỡng Khí Quyết chia thành nhiều tập, có lẽ ngươi đọc đầy đủ có thể hiểu rõ hơn. Ta không có trong tay, ngươi có thể bảo Lương Duyên tìm, hắn sẽ đưa cho ngươi.”
Lăng Du Nam Phong Đồ Văn Tập không phải có hơn bảy trăm tập sao? Đào Khanh bảo hắn đọc hết?
Lạc Chính Lan Y bị Đào Khanh làm cho kinh hãi, một lúc sau mới ép ra được một câu: "Lang Quân, không thích hợp lắm nhỉ?”
"Không vội." Đào Khanh cho rằng hắn không muốn làm phiền Lương Duyên, cười nói: "Cái khác ngươi không cần lo lắng, cứ yên tâm tu luyện đi.”
Chuyện khác không cần lo lắng, cứ yên tâm hầu hạ y thôi…
Lạc Chính Lan Y cứng đờ trả lời: “Ta nghe lời lang quân.”