Trang Yến vẫn có khuôn mặt tuấn tú đó, ngày xưa Đào Khanh thích nhìn mặt hắn, nhưng bây giờ chỉ còn lại đau đớn oán hận. Y nhắm mắt lại, đẩy Trang Yến ra: “Ta đang nói ngươi. Cút khỏi đây đi.”
Đào Khanh quay người định rời đi, nhưng Trang Yến đột nhiên nắm lấy cổ tay y.
Thứ xuất hiện ở đây chỉ là hóa thân của Trang Yến. Thân thể thật của hắn vẫn bế quan trong Huyễn Tâm Tháp, nhưng hóa thân cũng có tu vi Nguyên Anh, hắn không muốn để Đào Khanh đi, ngay cả khi Đào Khanh sử dụng linh lực cũng vô dụng.
Trang Yến lại ôm y vào lòng, Đào Khanh ngửi thấy trên người hắn thoang thoảng mùi máu tươi, cúi mặt xuống, nhắm chặt mắt lại, dù thế nào cũng không chịu nhìn hắn.
“Vẫn còn giận ta?”
Trang Yến thấy Đào Khanh không chịu ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng y, mặc dù Đào Khanh thô lỗ bảo hắn cút khỏi đây, nhưng hắn cũng không tức giận, ngược lại nói nhẹ nhàng hơn.
"Đã hai tháng không gặp, ta nhớ ngươi nhiều lắm, nhưng ngươi lại không nhớ ta chút nào à?”
Đào Khanh muốn đâm Trang Yến vài nhát, nhưng y không dám, y không gϊếŧ được Trang Yến, nhưng Trang Yến có thể dễ dàng tiêu tán nguyên thần của y.
Đào Khanh chỉ có thể yếu ớt đẩy Trang Yến, hai mắt đỏ hoe: "Đi đi, đi đi.”
"Ta đi? Sau khi ta sẽ tuyệt giao với ngươi?" Trang Yến mỉm cười, "Ta sẽ không nghe lời ngươi.”
Hắn ôm Đào Khanh rồi ngồi xuống, để Đào Khanh ngồi lên chân hắn, dùng một tay đỡ lưng dưới của y.
"Mấy ngày trước ta tới thượng giới, tìm được tàn quyển Ngũ Hành Hoá Quy Chân Pháp." Hắn nói với Đào Khanh, "Ngươi luôn nói là sư tôn của ngươi muốn nó, vậy coi như quà sinh nhật của hắn được không. Thế này ngươi có sẵn sàng tha thứ cho ta không?”
Đào Khanh nhớ lại chuyện tương tự đã xảy ra ở kiếp trước. Trang Yến đã đốt hết quà từ những người ái mộ y. Y tức giận phớt lờ Trang Yến trong hai tháng. Trang Yến dùng quyển Chân Pháp này xin lỗi, y rất vui vẻ, tha thứ cho hắn.
Nhưng thù gϊếŧ mình, thì làm sao có thể dùng một quyển công pháp bù đắp?
Đào Khanh che mắt lại, ngăn cản trong mắt chua chát tràn đầy: "Ta không muốn đồ của ngươi, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi thả ta đi.”
"Ngươi không muốn?" Trang Yến hỏi: "Vậy ngươi muốn cái gì? Ngươi còn muốn giữ đồ của những người đó sao?”
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng này không hề hướng về Đào Khanh: "Ta chỉ không muốn ngươi bị người khác tính kế, ngươi cho rằng bọn họ là người tốt sao?”
Nghe những lời này, Đào Khanh bật khóc. Đời này y nhìn lầm người không phải chính là kết bạn với Trang Yến sao?
“Ta không muốn gì cả…” Giọng y đầy nước mắt, “Làm ơn, làm ơn hãy để ta đi.”
“Khanh Khanh?”
Trang Yến nghe giọng nói của y có gì đó không ổn, liền kéo tay y xuống, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của y, vẻ mặt lập tức cứng lại: “Ngươi buồn thế à? Nhất định phải lấy đồ của họ sao?”
“Không liên quan gì đến bọn họ, là ngươi.” Đào Khanh trong mắt hiện lên vẻ thống khổ, “Thà ta không quen biết ngươi.”
“……”
Trang Yến trầm mặc hồi lâu, mới đưa tay lau nước mắt: “Ta đã làm gì sai, sao ngươi lại nói như vậy?”
Đào Khanh không muốn để ý đến hắn, bắt đầu giãy dụa càng ngày càng kịch liệt, nhưng Trang Yến lại không buông y ra, ôm y thật chặt.
"Không còn gì để nói, buông ta ra." Đào Khanh tức giận run rẩy, đột nhiên cao giọng nói: "Trang Yến, ta muốn ngươi thả ta ra!”
Đến Yến ca ca cũng không thèm gọi.
"Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta không thể thả ngươi đi.”
Trang Yến ép y vào tường, sắc mặt tối sầm: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ta không tin chuyện này có thể khiến ngươi tức giận với ta như vậy.”
Đương nhiên không phải chuyện nhỏ như vậy... chính là bởi vì ngươi sẽ gϊếŧ ta!
Đào Khanh trong mắt tràn đầy nước mắt, sóng biển vỡ vụn.
Trong mắt Trang Yến, tình bạn mấy chục năm không thể so sánh với vị trí thành chủ.
Đào Khanh thở dốc, gần như kêu lên, nhưng y đã thảm hại rồi, không muốn trông thảm hại hơn nữa, nên cắn môi dưới, chẳng mấy chốc đã chảy máu.
“Đừng cắn.”
Trang Yến cau mày, đưa tay ra, ấn vào môi dưới của Đào Khanh, sau đó ngón tay cái của hắn bị cắn mạnh.
Máu nhanh chóng chảy ra xung quanh vòng tròn vết răng, nhưng Trang Yến không hề chớp mắt, mặc cho Đào Khanh trút giận lên người mình, thậm chí còn hỏi: “Cắn như thế này sẽ bớt tức giận à? Muốn cắn ở đây không?”
Hắn nâng cằm, lộ ra yết hầu, Đào Khanh bị hắn giữ lại, môi y áp vào hầu kết của hắn, cảm nhận được run rẩy khi hắn nói chuyện.
"Sao ngươi không cắn?" Trang Yến vuốt tóc y, ôn nhu nói: "Nếu hóa thân này không đủ để ngươi bớt tức giận, thì quay lại gặp ta, chân thân của ta sẽ để ngươi trút giận.”
“Đủ rồi.” Đào Khanh xua tay đi, giọng khàn khàn, “Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút.”
Trang Yến kiên định nhìn y, nhẹ nhàng đáp: "Được rồi, ta lập tức rời đi, ngươi đừng tức giận.”
Thân hình của hắn biến thành một màn sương máu mờ nhạt, tan biến trong không khí.
Hắn vừa rời đi, Đào Khanh đã không nhịn được nữa, cuộn tròn lại khóc lóc thảm thiết. Y biết mình không nên khóc vì Trang Yến, nhưng y lại không nhịn được nữa, chỉ một lần nữa thôi.
Đào Khanh ở trong góc tối này rất lâu, cho đến khi có tiếng bước chân của nô bộc đến gần, y mới loạng choạng đứng dậy, lau nước mắt rồi im lặng rời đi.
Sau khi Đào Khanh rời đi, bóng dáng của Trang Yến lại xuất hiện.
Hắn nhìn thẳng vào góc nơi Đào Khanh co ro, trên sàn vẫn còn một giọt nước mắt chưa khô.
Trang Yến cúi xuống, dùng đầu ngón tay lau nước mắt, nhặt nó lên đưa vào miệng.
Hơi mát và mặn.
Hắn đứng yên một lúc rồi quay người bước lên cầu thang tìm Bạch Phục Ngọc và Lộ Trinh Liên.
Ván cờ giữa hai người vẫn chưa phân định được thắng bại, Bạch Phục Ngọc đang gõ quạt suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, hắn phát hiện người đến lại là Trang Yến.
“Trang quỷ quân.”
Bạch Phục Ngọc giơ tay lên chào, nhưng Lộ Trinh Liên lại chán ghét Trang Yến đến mức không thèm để ý, cầm quân cờ trợn mắt.
Trên thế gian có rất ít người dám vô lễ như vậy với Linh Chiếu Quỷ Quân khét tiếng mà sống sót, Lộ Trinh Liên là một trong số đó. Tất nhiên, cho dù là nàng vô lễ với Trang Yến hay Trang Yến bao dung nàng, tất cả đều là vì Đào Khanh.