Chương 14

"Ngươi dám sỉ nhục bổn tọa như vậy… Bổn tọa không thể tha cho ngươi!!”

Lan Y vẻ mặt hung bạo kéo tấm vải ra, muốn xé nó ra từng mảnh, nhưng vừa định ra tay thì hắn bình tĩnh lại, dừng lại một lúc rồi đặt miếng vải xuống.

Không, vẫn chưa đến lúc, hắn khó khăn lắm mới thoát khỏi truy sát của Lạc Chính Tuần, lẻn vào Hợp Hoan Cung, một nơi ẩn náu tuyệt vời. Hắn không thể bỏ cuộc nhanh như vậy.

Đôi mắt đỏ của hắn dần dần trở lại màu xanh lam nhạt, ma tức màu đen cuồn cuộn xung quanh hắn biến mất, trong khoảnh khắc, hắn biến trở lại thành một thiếu niên trẻ yếu ớt, vô hại, mảnh khảnh.

Nghĩ đến Lạc Chính Lan Y hắn đường đường là con trai của Ma tôn, trước đây hắn từng tôn quý vô hạn, bây giờ lại trở thành nam sủng của một tiểu tử Kim Đan, tất cả là nhờ thúc phụ Lạc Chính Tuần yêu quý của hắn.

Vài tháng trước, phụ thân của hắn là Tịch Thánh Ma tôn độ kiếp thất bại. Trước khi chuyển thế đã giao vị trí Ma tôn của Thiên Ma Cảnh cho hắn. Nhưng thúc phụ của hắn, Lạc Chính Tuần, cho rằng hắn vẫn còn trẻ, không thể phục chúng, vì vậy, bọn họ không đồng ý cho hắn đảm nhận vị trí Ma tôn, còn liên kết với một số Ma quân để bắt đầu phản loạn.

Lạc Chính Tuần đã lên kế hoạch từ lâu, hành động bất ngờ. Không chỉ gϊếŧ tất cả những thủ hạ đắc lực của hắn, mà còn cử bảy tu sĩ Hóa Thần đến vây sát hắn, hắn trốn thoát khỏi Thiên Ma Cảnh, miễn cưỡng giữ được mạng sống.

Sau khi bị thương nặng, cảnh giới của hắn thoái trào, từ Hoá Thần rơi xuống Kim Đan, huyễn thuật không thể duy trì được nữa, để có được vẻ ngoài oai nghiêm, ba trăm năm nay hắn đã ngụy trang làm một nam nhân mạnh mẽ, thân cao chín thước, luôn dùng tên "Lạc Chính Ương", chỉ có cha mẹ mới biết tên thật và gương mặt thật của hắn.

Điều này rất thuận tiện cho hắn để che giấu tung tích. Lạc Chính Tuần có nghĩ rách não cũng không thể đoán được hắn bây giờ trông như thế này, nhưng thực sự rất xấu xí…

Lạc Chính Lan Y ghê tởm siết chặt cánh tay của hắn, chỉ là một lớp cơ mỏng, cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng không còn cách nào, hắn là một Thiên ma thể ngàn năm mới xuất hiện. Mới sinh ra đã ở cảnh giới Kim Đan, vô cùng ngang ngạnh, nhược điểm là hắn không thể thay đổi hình thể, luôn trông giống như một thiếu niên, nếu không hắn đã rèn luyện bản thân thành một kim càng cơ bắp cuồn cuộn.

Nếu hắn sinh ra đã có dung mạo cường đại như vậy, ai dám dùng hắn làm lô đỉnh?

Lạc Chính Lan Y tâm tình không tốt, đá giày ra, ngồi ở trên giường, dang rộng chân, thật sự không thể ngồi yên, nhưng dù vậy, hắn vẫn có vài phần phong lưu của thiếu niên.

Lẻn vào Hợp Hoan Cung là một phần trong kế hoạch của hắn. Hợp Hoan Cung có địa vị đặc thù trong Ma môn. Hắn không cần phải tuân theo mệnh lệnh của Thiên Ma Cảnh, trốn ở đây, hắn không phải lo lắng về việc thúc phụ phái người tìm kiếm, nhưng…

Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Đào Khanh, Lạc Chính Lan Y lập tức nổi giận: "Thứ gì chứ, lại dám thèm muốn bổn tọa, còn gọi bổn tọa là Nhạn Nhạn? Ai cho ngươi cái gan đó?”

Hắn ngụy trang thành luyện khí sĩ, ban đầu dự định làm nô bộc trong Hợp Hoan Cung. Nhưng thiên ma thể của hắn bị tổn thương, liên tục tỏa ra mùi hương hoa lan. Nữ nhân ngu ngốc mua hắn kia đã nhầm hắn là linh âm thể, cho rằng hắn là một lô đỉnh cực phẩm, liền đánh chủ ý lên người hắn.

Lạc Chính Lan Y càng nghĩ càng thấy nhục nhã, hắn tức giận cầm chiếc ghế ngọc trên đầu giường ném ra cửa: “Muốn thải bổ bổn tọa à? Tìm chết!”

Chờ hắn lấy lại được vị trí Ma tôn, hắn sẽ thiêu Hợp Hoan Cung thành tro bụi, Đào Khanh này cũng sẽ bị hắn lột da làm thành con rối, ngày nào cũng bị hắn quất roi, nếu không sẽ không đủ để giải tỏa sự hận thù trong lòng hắn——

"Lan Y công tử?" Đứng ở bên ngoài, Lương Duyên gõ cửa, "Bên trong có chuyện gì sao?”

Lạc Chính Lan Y đè nén cơn tức giận, giả vờ rụt rè: “Không có gì, chỉ là ta sơ ý đánh rơi đồ thôi.”

Lương Duyên nói: “Công tử không bị thương là tốt rồi.”

"Chết tiệt." Lạc Chính Lan Y chửi rủa, không thể không đối mặt với sự thật: hắn có thể bị tên kia chơi rồi.

Nếu Đào Khanh này thật sự dám chạm vào hắn…

Một tia màu đỏ lóe lên trong mắt Lạc Chính Lan Y, chiếc móng tay dài từ ma khí lặng lẽ xuất hiện trên các ngón tay của hắn.

Vậy biến y thành một con rối là xong.

Tuy vết thương của hắn vẫn chưa lành, tu vi cũng chỉ tương đương với Kim Đan sơ kỳ, nhưng đối phó với Kim Đan trung kỳ cũng không thành vấn đề. Cái khó là làm sao để cho con rối linh hoạt, khiến hai tên tiểu bối Nguyên Anh kia không nhìn ra.

Quên đi, nếu hắn thất bại, trường hợp xấu nhất là gϊếŧ Đào Khanh rồi bỏ chạy, bọn họ sẽ không đuổi kịp hắn.

——

Đào Khanh ngâm mình trong bồn tắm hồi lâu, cảm giác toàn thân khí huyết đều thông suốt, tâm tình vui vẻ bước ra khỏi bồn tắm. Mấy người hầu chờ ở bên cạnh đi tới, một người mặc quần áo cho y, một người khác lau mái tóc dài của y, hai người khác lau tay và chân.

Kim Ngọc dẫn tám thị nữ tiến lên. Mỗi người cầm trên tay một cái khay, bày ra vài bộ trang phục chỉnh tề theo yêu cầu của Đào Khanh, tất cả đều có màu sắc đơn giản.

Cô cười hỏi: “Hôm nay lang quân muốn mặc bộ nào?”

“Bộ này đi.”

Đào Khanh đầu tiên chỉ vào một bộ mình thường mặc, sau đó lại chỉ vào những bộ khác, hỏi: “Ta hình như chưa từng nhìn thấy những bộ y phục này phải không?”

"Đây là Cố chân nhân gửi đến vài ngày trước.”

Kim Ngọc mỉm cười nói: “Phải mất hơn chục tú nương ở Thiên Nhân Phường để dệt được nó trong vài tháng. Hoa văn trên áo đều là do chân nhân vẽ, tú nương sẽ thêu từng chút một như nguyên dáng. Lang quân có thích không?”

Đào Khanh bỗng nhiên trợn mắt: “Sư tôn tặng à?” Y vội vàng cởi chiếc áo vừa mặc, nhặt bộ quần áo trắng tinh lên, “Ngươi không cần hầu hạ ta nữa, ta tự mình mặc.”

“Vâng.”

Kim Ngọc không hề ngạc nhiên, mỉm cười nhìn Đào Khanh mặc lại quần áo từ trong ra ngoài: "Cố chân nhân thực sự rất yêu thương lang quân.”

"Đương nhiên." Đào Khanh vẻ mặt kiêu ngạo, "Sư tôn của ta là sư phụ tốt nhất thiên hạ.”