Trong thư, Lan Y nói muốn nâng cao cảnh giới, hắn phải đến một nơi rất nguy hiểm để tu luyện, có thể phải mất nhiều năm, hắn xin Đào Khanh đừng quên hắn, đợi hắn quay lại tìm y.
Không ai biết Lan Y rời khỏi Hợp Hoan Cung như thế nào. Đào Khanh lo lắng hỏi tin tức về Lan Y khắp nơi. Nhưng Lan Y dường như biến mất khỏi thế gian, từ đó không nghe tin gì nữa.
Cho đến trước khi chết, Đào Khanh vẫn nhớ Lan Y, bây giờ y thực sự rất vui khi được gặp lại hắn.
Đào Khanh không cho rằng thu nhận Lan Y là trái với nam đức, cũng không coi hắn như một lô đỉnh, y chỉ muốn thu hắn làm đồ đệ.
Đời này y nhất định sẽ để Lan Y trở thành đồ đệ của mình càng sớm càng tốt, Lan Y hẳn phải cảm thấy bất an vì thân phận lô đỉnh, nên mới muốn nâng cao cảnh giới. Y không muốn Lan Y phải mạo hiểm, y muốn hắn ở lại với mình đến hết cuộc đời.
Đào Khanh trìu mến hỏi Lan Y: “Ngươi có biệt danh không?”
Lan Y đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Hồi Lang Quân, có, ta gọi là Nhạn Nô.”
"Vậy ta gọi ngươi là Nhạn Nhạn, được không?” Đào Khanh háo hức hỏi. Đây là cách y gọi Lan Y ở kiếp trước.
"Lang quân muốn gọi ta thế nào cũng được.” Lan Y ngoan ngoãn đáp.
"Nhạn Nhạn, ngươi đi theo ta không cần lo lắng gì nữa, sau khi trở về Hợp Hoan Cung, ta sẽ chiếu cố ngươi." Đào Khanh cười nói, chẳng bao lâu nữa y sẽ có đồ đệ của riêng mình.
Lan Y mỉm cười, đôi mắt gợn sóng, như đang mong chờ điều đó.
Đào Khanh vui vẻ dẫn Lan Y lên tầng mười của ma thuyền, vốn là tầng dành riêng cho y, ở lối vào hành lang, thị nữ nô bộc đã chờ ở đây, cung kính hành lễ nói: “Cung nghênh lang quân quay về.”
"Không cần đa lễ." Đào Khanh nhướng mày, "Lương Duyên, lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
"Vâng, lang quân có gì dặn dò?”
Thiếu niên đẹp trai đi tới, cười nhạt hỏi Đào Khanh.
Hắn tên là Lương Duyên, có một tỷ tỷ song sinh tên là Kim Ngọc, hắn đã theo Đào Khanh từ khi còn nhỏ, hầu hạ y hàng chục năm. Đào Khanh cũng rất thích họ, nhưng đáng tiếc, hai tỷ đệ bọn họ đều là phàm nhân, không thể tu luyện, chỉ có thể dựa vào linh dược duy trì thanh xuân.
Đào Khanh vỗ nhẹ vai Lan Y: “Hắn tên Lan Y, là người Trinh Liên sư tỷ phái đến cho ta, từ nay về sau hắn sẽ theo ta, ngươi đưa hắn đi thay quần áo, sau đó thu xếp phòng cho hắn nghỉ ngơi đi.”
"Vâng, Lang quân.” Lương Duyên đáp ứng.
Đào Khanh gật đầu, Lan Y hiện tại chỉ mặc áσ ɭóŧ, mơ hồ để lộ làn da, rất mất mặt, y không coi Lan Y là một lô đỉnh, đương nhiên không thể cho phép hắn ăn mặc như vậy.
Than ôi, nói đến quần áo, bản thân y ăn mặc rất không nhã nhặn…
Đào Khanh rầu rĩ nhìn bộ quần áo màu đỏ bạc của mình, phần lớn quần áo của y đều có màu sắc tươi sáng, sau này y không thể mặc như vậy được, phải đổi sang bộ đồ đơn giản.
"Kim Ngọc." Y gọi tỷ tỷ Lương Duyên, "Ta muốn thay quần áo, màu trắng ấy, giúp ta tìm.”
Cô gái gật đầu, cười nói: "Được, lang quân. Người có muốn tắm trước khi thay quần áo không? Ta đã chuẩn bị sẵn cho người rồi.”
"Đi!" Đào Khanh nhanh nhẹn nói: "Ngươi vẫn là hiểu rõ ta nhất.”
Kim Ngọc mím môi mỉm cười, dẫn Đào Khanh đi.
Lương Duyên nhìn Lan Y, làm động tác mời và nói: "Lan Y công tử, hãy đi theo ta.”
Lan Y đi theo Lương Duyên đến một căn phòng, trong đó được bố trí khá sang trọng tiện nghi. Lương Duyên nói: "Đây là căn phòng mà công tử sẽ ở trong vài ngày tới.”
“Cám ơn.” Lan Y nở nụ cười ngượng ngùng, ánh mắt đảo quanh giường, nhìn thấy da^ʍ cụ bị cản trở sau tấm rèm, ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén, sau đó nhanh chóng che lại, duy trì vẻ mặt lạnh lùng, biểu hiện ngoan ngoãn.
Lương Duyên gọi bốn nô bộc, dặn họ hầu hạ Lan Y từ hôm nay, hắn cũng bảo họ lấy một bộ quần áo trong tủ ra, hầu hạ Lan Y mặc vào: "Công tử xin hãy thay áo.”
Họ mở quần áo ra, vẻ mặt của Lan Y thay đổi sau khi nhìn thấy nó - đó là một chiếc váy rất mỏng, chỉ có một lớp, được mặc hoàn toàn chỉ để thỏa mãn trên giường.
"Ta không mặc!" Lan Y giọng điệu cũng thay đổi, "Lang Quân nói hắn sẽ không chạm vào ta, hắn cũng không có bảo ta thay loại quần áo này…”
“Lan Y công tử có hiểu được mình ở cùng Lang Quân với thân phận gì không?”
Lương Duyên bình tĩnh nói: “Nếu như ngươi không hiểu, ta sẽ nhắc nhở ngươi, ngươi là lô đỉnh của Hợp Hoan Cung, giá trị duy nhất của ngươi chính là hầu hạ tu sĩ, thải bổ cho bọn họ.”
"Lang quân là tu sĩ hiền hòa nhất Hợp Hoan Cung, ngươi hầu hạ hắn là phúc phận, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, hắn sẽ đối xử tốt với ngươi.”
"Chắc chắn ngươi đã từng gặp Bạch chân nhân. Hắn rất tốt với Lang quân, nhưng không phải với chúng ta, Số nô bộc và lô đỉnh bị hắn làm bị thương và tàn phế không phải hàng trăm cũng là hàng chục, nhưng có thể ở chỗ hắn cũng tốt rồi. Ít nhất ngươi tới đó sẽ không chết, bởi vì Lang Quân không cho phép hắn gϊếŧ người, cho nên hắn sẽ không gϊếŧ.”
“Trong mắt các tu sĩ, những người như chúng ta còn tệ hơn heo chó, mạng sống của chúng ta không đáng giá bằng cỏ cây. Trong Hợp Hoan Cung, xác chết khắp nơi, nhưng ở đây không có ai cả, bởi vì Lang quân đối xử với chúng ta như một con người.”
Lương Duyên nói: "Ta đã nói nhiều như vậy, công tử, ngươi hiểu không? Không phải lang quân nói không chạm vào ngươi, thì ngươi thật sự không cần hầu hạ hắn. Nếu không trân trọng thì sẽ có nhiều người muốn thay thế ngươi. Có thể ngày mai ngươi sẽ không biết mình đã luân lạc ở đâu.”
"Vậy công tử nghĩ thế nào?”
"Ta hiểu rồi." Lan Y cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, khiêm tốn nói: "Ta sẽ hầu hạ lang quân thật tốt.”
“Được.” Lương Duyên nói: “Nếu công tử không muốn ta thay quần áo cho ngươi, vậy ngươi có thể tự mình thay, mọi thứ đều để ở đầu giường, ngươi có thể tự mình chuẩn bị, đừng để Lang quân thất vọng.”
Lương Duyên và những người khác ra khỏi phòng, Lan Y đứng bất động một lúc lâu, khi nhìn lại, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn, con ngươi đỏ tươi, sôi sục với sát khí cực kỳ đáng sợ.
"Hợp Hoan Cung... Đào Khanh…”
Từng lời hắn phun ra tựa như bị nhai thành từng mảnh, bị xé nát vô số lần, tràn ngập hận ý tột độ.