Nếu y nhớ không lầm thì món quà này là——
"Đến rồi.”
Lộ Trinh Liên dẫn Đào Khanh đến một căn phòng, vừa mở cửa, một mùi hương hoa lan thoang thoảng phả vào mặt y.
Trong phòng treo mấy tấm rèm màu trắng như tuyết, Lộ Trinh Liên cầm chiếc móc bạc lần lượt mở ra, dần dần lộ ra những bóng người mờ ảo phía sau tấm rèm, hương hoa lan càng lúc càng nồng.
Khi tấm màn cuối cùng được kéo ra, hình bóng đó phản chiếu rõ ràng trong mắt Đào Khanh.
Đây là một thiếu niên rất xinh đẹp, chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ mỏng, dáng người mảnh khảnh, nước da trắng như tuyết, vẻ ngoài xinh đẹp ngây thơ.
Hắn có mái tóc dài màu bạc hiếm thấy, đôi mắt xanh nhạt, như những viên ngọc tuyệt đẹp, ẩm ướt trong suốt, trong vắt như nước mùa thu, hắn rụt rè nhìn ba người, ngoan ngoãn cúi người chào: “Chào Lộ nương tử, Bạch lang quân và Đào lang quân.”
"Đây là lễ vật sư tỷ chuẩn bị cho đệ.”
Lộ Trinh Liên mỉm cười nói với Đào Khanh: “Cực phẩm lô đỉnh khiến đệ đắm mình trong truỵ lạc.”
Lộ Trinh Liên nắm lấy tay Đào Khanh, mỉm cười dẫn y đến chỗ thiếu niên tóc bạc.
“Đệ có ngửi thấy không?” Nàng nhẹ nhàng ấn vào vai Đào Khanh, đưa y đến gần thiếu niên. “Hương hoa lan trong phòng tỏa ra từ hắn.”
"Hắn tên là Lan Y, ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để chuộc hắn từ Ma Nhân Phường. Hắn là một linh âm thể hiếm có, mặc dù kém xa thiên sinh mị cốt của đệ, nhưng hắn rất thích hợp làm lô đỉnh, có lợi cho tu vi, mùi vị cũng không tồi.”
Nghe được Lộ Trinh Liên nói vậy, Lan Y cúi đầu, tựa như đang ngượng ngùng. Đào Khanh chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thật tốt…”
Lộ Trinh Liên cười hỏi: “Bé cưng thích hắn sao?”
“Ta thích!” Đào Khanh gật đầu, hai má đỏ bừng, “Cám ơn sư tỷ tặng Lan Y cho ta.”
"Miễn là đệ thích.”
Lộ Trinh Liên trong lòng vui mừng, trước đây nàng lo lắng sư đệ vì nghĩ đến Trang Yến sẽ từ chối nhận, cũng may là y không thích Trang Yến như nàng nghĩ, vẫn chấp nhận Lan Y, không uổng công nàng dùng một chút thủ đoạn để có được Lan Y.
Về việc Lan Y có bị Trang Yến bẻ gãy cổ sau khi trở về Hợp Hoan Cung hay không, đó không phải việc của nàng, nàng không phải lo đến sống chết của tên lô đỉnh này.
"Khanh Khanh dùng thử đi.”
Bạch Phục Ngọc đi tới trước mặt Đào Khanh, cầm lấy ngón tay của y, đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn, nhẹ giọng nói: “Nếu đệ không hiểu, sư huynh có thể đích thân dạy đệ, ta cam đoan Khanh Khanh sẽ rất thoải mái.”
Lộ Trinh Liên đôi mắt quyến rũ như lụa, nàng túm một lọn tóc đen của Đào Khanh quấn quanh đầu ngón tay: “Sư tỷ cũng có thể dạy đệ, thế này đi, để sư tỷ và Bạch sư huynh cùng yêu thương đệ...”
Bạch Phục Ngọc mỉm cười ưng thuận, ôm eo Đào Khanh, cúi đầu định hôn y, nhưng Đào Khanh vội vàng giơ tay chặn lại, lắc đầu nói: “Không thể không thể, ta không thể!”
Bây giờ y đã quyết định trở thành một lang quân tốt, thủ nam đức, đương nhiên y không thể làm loại chuyện này nữa, huống chi với Bạch sư huynh và Trinh Liên sư tỷ, y chỉ coi họ như huynh trưởng và tỷ tỷ của mình.
Lộ Trinh Liên sắc mặt tối sầm, tuyệt vọng nói: "Có phải là bé cưng không thích ta không?”
Đào Khanh do dự: "A, cái này…”
Được rồi, y thừa nhận đây cũng là một trong những nguyên nhân, Hợp Hoan Cung có một bí thuật có thể biến mình thành lưỡng tính, gọi là Tẫn Mẫu Thuật, Trinh Liên sư tỷ luyện rất tốt, lúc cùng nam nhân song tu đều dùng Tẫn Mẫu Thuật, cho nên luôn là nam nhân hầu hạ nàng... Y thật sự không thể chấp nhận được!
Bạch Phục Ngọc cười khẽ: "Đi nhanh đi, đừng dọa Khanh Khanh, ta ở với đệ ấy là được.”
Lộ Trinh Liên thở dài: "Bé ngốc, đừng để bị huynh ấy lừa. Trước mặt đệ, huynh ấy chỉ là giả vờ, nhưng sau lưng lại rất thô bạo, thích đánh người trên giường, trên người mười mấy tên lô đỉnh của huynh ấy đều có vết sẹo, ngay cả linh dược cũng không thể chữa khỏi.”
Bạch Phục Ngọc nhướng mày: "Bọn họ là ai? Làm sao có thể so sánh với Khanh Khanh? Ta sẽ không bao giờ làm như vậy với đệ ấy.”
"Ai biết được, có lẽ nếu quá cao hứng-”
Đào Khanh quay đầu lại nói: "Sư huynh, sư tỷ, hai người đều đi đi.”
Thật kinh tởm!
"Khanh Khanh…”
Bạch Phục Ngọc muốn dỗ Đào Khanh, nhưng Lộ Trinh Liên đã đưa hắn đi, vì nàng không thể chạm vào bé cưng, nên Bạch Phục Ngọc phải đi cùng nàng, nàng không thể để hắn ta ăn một mình.
Trong phòng chỉ còn lại Đào Khanh và Lan Y, Đào Khanh kéo Lan Y đang quỳ trên mặt đất lên, cười nói với hắn: “Ngồi xuống đi.”
“Nô tỳ không dám.” Lan Y vẫn cúi đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng.
“Đừng sợ, ta không chạm vào ngươi, ngẩng đầu lên là được.” Đào Khanh an ủi hắn, “Ngươi không cần tự xưng là nô tỳ, ta nghe không quen.”
“Đa tạ lang quân.”
Lan Y cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt vẫn rụt rè, Đào Khanh nắm lấy tay hắn, vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn, trìu mến nói: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu tuổi.” Lan Y nói.
“So với ta nhỏ hơn một trăm tuổi.” Đào Khanh sờ sờ mái tóc bạc mượt mà, “Ta năm nay một trăm mười sáu tuổi.”
Cho nên hắn chỉ coi Lan Y như một đứa trẻ, kiếp trước cũng như vậy.
Lan Y trên danh nghĩa chỉ là một lô đỉnh được sư tỷ tặng cho, nhưng y coi Lan Y như đệ tử của mình, dạy hắn một số công pháp đơn giản. Dù Lan Y ngu ngốc, không thể học được, nhưng y không hề mất kiên nhẫn, dạy đi dạy lại cho đến khi hắn học được mới thôi.
Lan Y cũng rất thích bám lấy y, cảm tình rất tốt. Họ ở bên nhau được bốn năm năm. Ngay lúc Đào Khanh chuẩn bị giúp Lan Y thoát khỏi thân phận lô đỉnh, chính thức nhận hắn làm đệ tử, thì Lan Y đột nhiên biến mất, chỉ để lại một lá thư.