Chương 8: Cố Lăng Kiếm Khư

Cố Lăng Kiếm Khư cứ ba trăm năm mới mở một lần, bên trong là nơi cất giữ các danh kiếm mà chưởng môn các tông môn lớn thu thập từ hàng nghìn năm trước, có không ít kiếm được đúc bởi các kiếm sư lừng danh.

Trước khi các đại năng kiếm đạo từ giã cõi đời, họ cũng sẽ cho người mang những thanh kiếm mình tìm được trong suốt cuộc đời đến Cố Lăng Kiếm Khư, để khuyến khích các đệ tử chăm chỉ tu luyện.

Các đệ tử chỉ cần vào được Cố Lăng Kiếm Khư, tuy bên trong hiểm nguy trùng trùng, nhưng cũng có thể lĩnh hội được kiếm ý, tìm thấy danh kiếm cho riêng mình.

Dẫu mỗi lần Kiếm Khư mở ra, chỉ có tầm mười mấy người thành công lấy được bội kiếm, đây được xem là chứng nhận khẳng định năng lực của một kiếm tu.

Ngoài ra, tương truyền rằng trong đó còn cất giữa toàn bộ bảo kiếm của thiên hạ đệ nhất kiếm tu Bùi Lăng năm xưa, ông đã đặt chúng ở một nơi không ai tìm thấy, gọi là Kiếm Các.

Theo quy định của Huyền Miểu Kiếm Tông là đệ tử phải có tu vi từ Kim Đan sơ kỳ đến Nguyên Anh hậu kỳ để đảm bảo năng lực tự vệ trong Kiếm Khư, cũng vì an toàn tính mạng của đệ tử.

Trên thực tế, Huyền Miểu Kiếm Tông còn có một quy tắc bất thành văn khác: Những đệ tử ngoại môn có biểu hiện xuất sắc trong Cố Lăng Kiếm Khư không chỉ được tông môn thưởng bảo vật, mà còn có cơ hội được ba vị trưởng lão đích thân chọn vào nội môn, những mầm mống tốt như thế thì không thể để mai một được.

Đây cũng là con đường khác để đệ tử ngoại môn vào nội môn, không cần qua từng cửa mà có thể trực tiếp tiến thẳng vào nội môn.

Chắc đây cũng là mục đích của Tạ Khanh Lễ.

Vân Niệm như đang nghĩ gì đó, khẽ gật đầu.

Giang Chiêu thở dài: “Cứ đợi xem tiểu tử đó có đủ bản lĩnh để đuổi kịp tiểu sư muội Đạp Tuyết Phong của chúng ta hay không.”

Vân Niệm: “Sư huynh đang nói gì vậy?”

Giang Chiêu cười híp mắt, xoa đầu nàng, ánh mắt đầy hoà ái: “Sư huynh biết mà. Sư huynh còn nghe sư phụ kể chuyện tiểu tử kia làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Tuy sư muội của ta tư chất không cao, tính tình không tốt, ham ăn lười làm, cả ngày chơi bời chẳng chịu tu luyện gì, vậy mà cũng có người để mắt đến rồi.”

Vân Niệm: “?”

Ta khuyên huynh nên cẩn thận từ lời nói đến hành động đó.

Ngay lúc sắc mặt Vân Niệm tối sầm lại, Giang Chiêu lập tức đứng dậy, nhảy qua bức tường, chạy biến đi như mọi khi: “Tiểu sư muội, sư huynh có chút việc, đi trước đây.”

Vân Niệm hít thở không thông.

Vậy là huynh ấy tới chỉ để đưa cho nàng hai đài sen thôi sao?

Hệ thống, đã chứng kiến tất cả: [… Giang Chiêu này thật không giống với hình tượng trong sách lắm nhỉ.]

Tam sư huynh Đạp Tuyết Phong trong sách vốn là người lạc quan ấm áp, hóa ra lại là một kẻ độc miệng tự luyến không ai bằng.

Vân Niệm nghiến răng nghiến lợi.

Hệ thống lại lên tiếng: [Nhưng y cũng nhắc ta một việc, Cố Lăng Kiếm Khư sẽ mở vào tuần sau.]

Vân Niệm thờ ơ gật đầu: “Ừ, ừ.”

[Nhưng mà Tạ Khanh Lễ đang trúng phải hỏa độc, phải mất một tháng mới bình phục được!]

Vân Niệm: “!”

Nàng giật mình, hai đài sen trong tay cũng rơi xuống đất.

Đúng rồi, trong nguyên tác Tạ Khanh Lễ đã lấy được thanh kiếm Toái Kinh ở Cố Lăng Kiếm Khư, suốt quá trình đó cũng không hề dễ dàng chút nào.

Nhưng bây giờ y lại đang mang hỏa độc trong người, kinh mạch bị rối loạn, làm sao có thể chắc chắn rằng y sẽ lấy được Toái Kinh một cách thuận lợi đây?

Toái Kinh này vô cùng quan trọng với Tạ Khanh Lễ. Thanh kiếm này là một bảo kiếm tuyệt đỉnh, kiếm ý dồi dào thuần khiết. Sau khi lấy được Toái Kinh, tu vi của Tạ Khanh Lễ tăng vùn vụt theo từng ngày, đặt nền móng vững chắc cho tương lai trở thành đệ nhất kiếm đạo của y sau này.

Thậm chí quyển sách này còn lấy tên thanh kiếm Toái Kinh để đặt tên.

Nếu y không có được Toái Kinh…

Có lẽ con đường chinh phục đỉnh cao kiếm đạo của y sẽ bị chặn ngay bước đầu tiên.

Hiệu ứng bươm bướm phiên bản thực tế đây mà!

Cả người lẫn hệ thống đều không khỏi rùng mình.

Vân Niệm mở bảng nhiệm vụ trong đầu, nhìn đống điểm tích lũy ít ỏi mà muốn khóc ròng.

Nghĩ đến việc nếu nhiệm vụ thất bại thì điểm tích lũy sẽ về con số không, thậm chí có khi còn về số âm, Vân Niệm bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Hệ thống im lặng hồi lâu, Vân Niệm uể oải phe phẩy quạt, trong đầu đang cố gắng động não nghĩ cách giải độc cho Tạ Khanh Lễ.

Đột nhiên Vân Niệm kêu lên: “Ta nghĩ ra rồi!”

Hệ thống đang mải lật lại nội dung cốt truyện tìm cách giải quyết, bị tiếng reo bất ngờ của nàng dọa giật mình.

Nó thở dài: [Tốt nhất là ngươi hãy nói ra cách nào dùng được đấy.]

Giọng Vân Niệm đầy kích độn: “Không phải Tiểu sư thúc có Hàn Tô Đan sao? Loại Hàn Tô Đan có thể giải bách độc ấy!”

Hệ thống lập tức nản lòng: [Hàn Tô Đan chỉ còn ba viên, mà sư thúc ngươi lại là người keo kiệt như vậy, làm sao mà ông ta chịu đưa thứ quý giá thế cho một người xa lạ như Tạ Khanh Lễ chứ?]

Vừa dứt lời, cây nhang thứ ba đặt bên cạnh Vân Niệm đã cháy hết, báo hiệu đã qua ba canh giờ.

Nàng đứng dậy mở nắp bình sứ, thuốc đã sắc xong.

Vân Niệm cẩn thận nhấc ấm thuốc xuống, tắt lửa lò rồi mới có thời gian đáp lại hệ thống: “Ta có cách rồi. Giờ cứ mang thuốc cho Tạ Khanh Lễ đã, ngày mai ta sẽ đi gặp Tiểu sư thúc.”

Thấy nàng ung dung tự tin như nắm chắc thắng lợi trong tay, hệ thống cũng không tiện nói gì thêm nữa.