Phù Đàm chân nhân thu hồi linh lực, đỡ lấy Tạ Khanh Lễ từ trong lòng nàng.
Vân Niệm bước lên định giúp đỡ, nhưng thấy sư phụ mình mặt không đổi sắc, đổi Tạ Khanh Lễ sang tay trái để kéo dài khoảng cách với nàng hơn.
Vân Niệm hơi áy náy: “Sư phụ, con có thể giúp gì không ạ?”
Phù Đàm chân nhân triệu hồi bảo kiếm, mang theo Tạ Khanh Lễ cùng ngự kiếm, liếc nhìn tiểu đồ đệ của mình: “Con đừng làm gì nữa là được rồi.”
Ông dời mắt nhìn về phía những bóng người đang quỳ rạp cách đó không xa.
Phù Đàm chân nhân nhìn từ trên cao xuống, khi thế uy nghi của bậc trưởng lão như núi cao đè xuống, khiến
Thường Tuyên có cảm giác như bị nhìn thấu tâm can, mọi tội lỗi đều bị phơi bày ra trước mắt.
Vân Niệm cũng nhìn sang.
Nàng mím môi, lên tiếng: “Sư phụ, con tận mắt thấy bốn đệ tử này ức hϊếp đồng môn, cần phải xử lý theo tông quy của Huyền Miểu Kiếm Tông.”
Đám Thường Tuyên vội vàng chỉnh trang y phục, ngồi lại ngay ngắn:
“Sư tỷ! Tụi đệ không có, chỉ đùa giỡn với Tạ sư đệ thôi, tuyệt không có ý đồ hại y!”
“Xin chân nhân minh giám! Bọn con chỉ đang đùa với Tạ sư đệ mà thôi!”
“Chân nhân minh giám! Sư tỷ không hiểu rõ tình hình mà kết luận như thế thực sự là quá qua loa rồi ạ!”
Vân Niệm sững người, ngạc nhiên trước sự trơ trẽn của bốn người họ.
Còn liêm sỉ không vậy?
“Này, các ngươi ức hϊếp Tạ Khanh Lễ, bắt y quét dọn cả sườn núi, rồi còn động thủ đánh y nữa. Ta đã tận mắt chứng kiến tất cả, chẳng lẽ các ngươi muốn nói là ta mù à?”
Nói rồi, Vân Niệm bước lên một bước định kéo Thường Tuyên dậy, nhưng Phù Đàm chân nhân đã đưa tay ngăn nàng lại.
Vân Niệm nhíu mày: “Sư phụ?”
Sắc mặt Phù Đàm chân nhân lạnh lùng, nhìn xuống bốn người đang quỳ trên đất.
Thường Tuyên và ba người phía sau lúng túng, lí nhí nói: “Chân nhân…”
Phù Đàm chân nhân khẽ kéo tay áo của Tạ Khanh Lễ lên, để lộ cánh tay nhỏ nhắn trắng nhợt với những vết bầm mới: “Những vết thương này là do các ngươi vừa đánh phải không? Thế mà gọi là đùa giỡn sao?”
Ông lại gỡ một mảnh bùa ở sau lưng Tạ Khanh Lễ ra.
Mảnh bùa tuy nhỏ, nhưng đã đủ để định tội Thường Tuyên.
Ông lạnh giọng: “Kẻ dùng lá bùa này hẳn trong lòng đều rõ, ý đồ hãm hại đồng môn, chiếu theo luật sẽ bị phạt một trăm roi, trục xuất khỏi tông môn, vĩnh viễn không được bước vào tam tông, lục phái, thập tứ cung. Ta sẽ báo lại chuyện này cho trưởng lão cửa thứ mười hai.”
Sắc mặt cả bốn người đó trắng bệch như tờ giấy.
Ông ấy thấy rồi, quả nhiên đã thấy rồi.
Phù Đàm chân nhân đã thấy hắn ném bùa về phía Tạ Khanh Lễ, thấy rõ ý định muốn hãm hại đồng môn của hắn!
Cả bốn người còn gắng sức biện minh: “Chân nhân, chân nhân xin nghe chúng con giải thích, sự việc không phải như vậy mà!”
Phù Đàm chân nhân chẳng buồn để ý, chỉ liếc mắt nhìn Vân Niệm: “Còn chưa đi theo, tính ở đây an dưỡng tuổi già hay gì?”
Vân Niệm chỉ tay xuống phía dưới: “Vậy còn Xích Linh Thú…”
Phù Đàm chân nhân đáp: “Người của Ngự Thú Ty sẽ đến ngay.”
Vân Niệm vui vẻ đáp: “Vâng, thưa sư phụ.”
***
Trên đường ngự kiếm trở về Đạp Tuyết Phong, Phù Đàm chân nhân sải bước về phía Thiên viện, Vân Niệm lẽo đẽo đi theo sau.
Nàng kiên nhẫn chờ sư phụ chữa trị cho Tạ Khanh Lễ.
“Sư phụ, y sao rồi ạ?”
Phù Đàm chân nhân bình thản thu tay lại, đáp: “Kinh mạch của y có vấn đề, hàn khí xâm nhập quá sâu. Hỏa độc của Xích Linh Thú có thuộc tính thuần dương đã ngấm vào trong phủ tạng, cần có thời gian để loại bỏ hoàn toàn.”
Vân Niệm đưa mắt nhìn Tạ Khanh Lễ, thấy sắc mặt y tái nhợt, ngay mi tâm đã kết ít băng sương, nhưng làn da ở cổ thì lại đỏ rực nóng hổi.
Một sự đối lập rõ rệt giữa băng hàn và hoả nhiệt.
Vân Niệm không khỏi nhíu mày: “Kinh mạch y có chuyện gì vậy?”
Phù Đàm chân nhân lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Vân Niệm lập tức hỏi thêm: “Vậy có cách nào chữa khỏi được không ạ?”
Phù Đàm chân nhân nhìn nàng, hơi nhướng mày: “Sao con lại lo lắng cho y như vậy? Y chỉ là một đệ tử ngoại môn ở cửa thứ mười hai, có bắn đại bác cũng chẳng tới được con. Ta thấy lúc sư huynh của con bị thương, con cũng không sốt sắng đến vậy.”
Vân Niệm ngập ngừng đáp: “Thực ra… con cũng lo cho sư huynh lắm, chỉ là… con kín tiếng không nói mà thôi.”
Phù Đàm chân nhân đứng dậy, bước ra ngoài: “Y không sao đâu. Con đi sắc thuốc đi, kinh mạch của y lạnh buốt, hỏa độc lại xâm nhập quá sâu. Uống thuốc đều trong một tháng là có thể loại trừ hết.”
Vân Niệm bước theo sau, “Thật sự không có cách nào để loại bỏ hỏa độc trong một lần sao, sư phụ? Con thấy y có vẻ rất đau đớn… A, sư phụ!”
Không biết Phù Đàm chân nhân đã dừng bước từ lúc nào, quay đầu lại nhìn nàng với nụ cười ẩn ý, cúi xuống nhìn tiểu đồ đệ vừa đâm sầm vào lưng mình rồi đứng xoa trán.
“Sao, con quan tâm tiểu tử này vậy? Con phải lòng người ta rồi sao?” Ông vừa nói vừa nhìn thiếu niên nằm trên giường trúc, bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, “Tiểu tử này ngoài có gương mặt ra hồn thì còn gì nữa đâu? Đã vậy còn là đệ tử ngoại môn, ở cửa thứ mười hai không biết đến bao giờ mới ngóc đầu lên được.”
Ông lắc đầu thở dài, vỗ vai Vân Niệm: “Đừng có nông cạn như sư tỷ của con.”
Vân Niệm chỉ biết im lặng: “…"