Thúy Trúc Độ không phải nơi mà bất kỳ ai dám bước vào. Dù có ai bị mắc kẹt ở đây, cũng chẳng có người nào dám vào nhặt xác cho họ.
Thiếu niên nâng tay, khóe môi vừa nhếch lên, y chợt thấy sợi dây đỏ quấn ở cổ tay mình.
Y khựng lại trong giây lát.
Ngay khi y còn đang ngẩn người, thiếu nữ đi phía trước bỗng quay lại.
Vân Niệm vui vẻ chạy đến, cầm lấy tay y, đưa cho y hai quả trái cây: “Đây là quả Lục Nha, loại quả này có tác dụng rất tốt với kinh mạch băng hàn của đệ, không ngờ lại tìm thấy ở đây.”
Giọng nàng trong trẻo như tiếng chuông bạc, xen lẫn niềm vui bất ngờ
“Tạ sư đệ đợi ta một lát nhé, ta sẽ hái thêm vài quả, loại này rất khó tìm bên ngoài.”
Vân Niệm nói xong liền cầm lấy túi Càn Khôn đeo bên hông của Tạ Khanh Lễ, sau đó nhanh chóng phi thân lên cây, dùng kiếm lấy thêm mấy quả Lục Nha.
Tạ Khanh Lễ chỉ có thể nhìn thấy bóng hình mảnh mai của nàng thấp thoáng giữa tán lá xanh mướt.
Y ngước mắt lên, lạnh lùng quét mắt xung quanh.
Ánh nắng vàng chiếu rọi lên rừng trúc tĩnh mịch, nhẹ nhàng thanh tịnh như chốn bồng lai tiên cảnh.
Y thầm nghĩ Phù Đàm vốn bảo bọc đồ đệ, có khi sẽ thực sự vào đây tìm kiếm Vân Niệm. Nếu đến lúc đó lại dò ra được tung tích của mình thì cũng phiền phức.
Tốt nhất không nên ra tay ở đây.
Sát khí trong mắt y dần dịu xuống.
Nàng bảo sẽ dẫn y rời khỏi Cố Lăng Kiếm Khư này sao?
Tạ Khanh Lễ hờ hững nhìn về phía bóng dáng đang bận rộn trên cây.
Tiếc rằng đây là Thúy Trúc Độ, ngoài y ra, chẳng ai có thể ra khỏi nơi này.
Vân Niệm hái muốn trụi cả cây Lục Nha, nhìn túi Càn Khôn đầy ắp quả, nàng hài lòng mỉm cười.
Đủ cho Tạ Khanh Lễ ăn trong một thời gian dài rồi.
Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống, thiếu niên lặng lẽ đứng chờ, thấy nàng thì đôi mắt cong cong: “Vân sư tỷ vất vả rồi.”
Nam chính ngoan ngoãn như vậy khiến trái tim Vân Niệm tan chảy.
“Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy.” Nàng cười tươi vẫy tay, rồi buộc lại túi Càn Khôn vào thắt lưng của Tạ Khanh Lễ.
Ánh mắt Tạ Khanh Lễ lướt qua người Vân Niệm, tóc nàng xõa tung sau lưng, để lộ chiếc gáy trắng ngần, mảnh khảnh yếu ớt, tựa như chỉ cần một cái chạm nhẹ là có thể bẻ gãy.
Vậy mà nàng lại luôn chủ động đến gần y, hoàn toàn không sợ chết.
Trong khi y đang suy nghĩ miên man, Vân Niệm đã khéo léo buộc xong túi Càn Khôn.
Nàng phủi bụi trên tay, rồi vui vẻ nói: “Chỗ này đủ cho đệ ăn lâu đấy. Cứ coi như quả thường mà ăn, chắc chắn có ích cho kinh mạch của đệ.”
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu: “Sư đệ hiểu rồi, đa tạ Vân sư tỷ.”
Vân Niệm hài lòng mỉm cười, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Giang Chiêu.
“Sư huynh ở đằng kia, Tạ sư đệ, chúng ta đi tìm huynh ấy thôi.”
“Được.”
Giang Chiêu cũng không đi xa lắm, khi Vân Niệm và Tạ Khanh Lễ đến gần, y đang cúi đầu nhìn chăm chú vào một bụi cỏ.
Vân Niệm bất ngờ thò đầu qua: “Huynh đang nhìn gì thế?”
Tiếng nói bất thình lình vang lên khiến cả hai giật mình, sau khi nhìn ra là Vân Niệm, Giang Chiêu lườm nàng một cái nhưng không nói gì, sau đó quay đầu lại nhìn vào bụi cỏ.
Y chỉ vào phía trước: “Muội nhìn xem đây là gì?”
Vân Niệm nhìn theo.
Thứ mà y chỉ là một bông hoa trắng tinh, xung quanh như được bao phủ bởi làn sương mỏng mờ ảo, ánh sáng yếu ớt tỏa ra khiến nó thêm phần huyền ảo.
Nhưng điểm đặc trưng nhất là thân cây của nó.
Một màu xanh lam lấp lánh, sâu thẳm như ngọc.
Thân lam, hoa trắng.
Vân Niệm đã từng đọc về nó trong tàng thư các.
Đó chính là Minh Đĩnh Lan.
Loại linh thảo này giúp bổ khí dưỡng huyết, cánh hoa có thể dùng làm thuốc, giải bách độc, sinh huyết nhục, ổn định thần hồn, phục hồi kinh mạch.
Thế nhưng loài hoa này đã biến mất khỏi giới tu tiên hàng ngàn năm.
Giang Chiêu nói: “Nhưng ở đây không chỉ có một cây.”
Vân Niệm nhìn vào bụi cỏ phía trước, những bông hoa trắng đong đưa trong gió, xanh tươi um tùm nhiều vô kể.
Cánh môi Giang Chiêu hơi run run, dường như vô cùng kích động.
“Minh Đĩnh Lan là linh dược tuyệt vời để chữa trị kinh mạch, kinh mạch của A Doanh đã bị tổn thương suốt nhiều năm…”
Y đứng dậy, vận linh lực đi sâu vào lòng đất, định nhổ cả mảng Minh Đĩnh Lan lên để cất vào túi Càn Khôn.
Bỗng tay áo của y bị giữ lại, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ đột nhiên trầm xuống vào lúc này.
“Đừng động vào, sư huynh.”
Giang Chiêu cảm thấy có điều gì đó không ổn, y chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cách đó không xa, trong rừng trúc sâu thẳm, có một đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào y.
Phía sau nó, dần dần xuất hiện thêm nhiều bóng dáng…
Là những con Hồn Hổ khát máu.
Thân hình của chúng trông như hổ, nhưng to lớn gấp nhiều lần loài hổ bình thường. Chúng thích ăn linh hồn con người, vệt lông trắng trên trán là dấu hiệu để nhận diện bọn chúng.
Loại linh thú này đáng lý ra đã biến mất khỏi giới tu tiên hàng ngàn năm trước.
Vậy mà ở nơi này… lại có loài hung thú này?
Cuối cùng Giang Chiêu cũng nhận ra điều bất thường: “Không, đây không phải là Cố Lăng Kiếm Khư.”
Nơi này…
Là Thúy Trúc Độ!
Ngay từ đầu y nên nhận ra điều đó! Nhiều trúc thế này, lại có quả Lục Nha, Minh Đĩnh Lan, họ đi lâu như vậy mà suốt dọc đường đi chẳng gặp một bóng người nào.