Vân Niệm quay người định rời đi, hệ thống bỗng ngăn lại: [Ta thấy hình như sư thúc ngươi đã chịu cú sốc khá lớn đấy. Là một nhân viên gương mẫu của Cục Xuyên Sách, chúng ta nên dành cho NPC chút tình cảm nhân văn nhỉ.]
Nàng nhìn thoáng qua Ôn Quan Trần, nhận ra đúng là ông đang mang dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Hệ thống ca nói có lý.
Vân Niệm quay lại, nhỏ giọng nói: “Tiểu sư thúc, trận pháp này rất lợi hại, về sau nhất định người sẽ khiến nó hoàn thiện hơn nữa. Con tin rằng với thực lực của sư thúc thì cửu tinh sát trận này sẽ trở thành trận pháp mạnh nhất.”
Trong giai đoạn sau, cửu tinh sát trận đã cứu lấy Huyền Miểu Kiếm Tông khỏi cảnh diệt vong, uy lực của nó khi ấy mạnh gấp trăm lần hiện tại.
Nếu không phải vì đã đọc nguyên tác, nàng cũng không biết mắt trận chính là vị trí của Thiên Nguyên Tinh.
Vân Niệm nóng lòng muốn trở về trị thương, nhặt lại cây trâm ngọc của mình rồi quay người rời đi.
Vừa quay đi, gương mặt bình tĩnh ban nãy bỗng nhăn nhó vì đau đớn.
Đau chết đi được.
Khi quay về phải đòi bồi thường tai nạn lao động mới được!
Trong rừng sâu phía xa, Giang Chiêu hơi nhíu mày.
Tiểu sư muội của y vẫn lanh lợi như trước.
Giang Chiêu quay sang nhìn Tạ Khanh Lễ bên cạnh, thấy y cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Giang Chiêu liếc y một cái, giọng đầy mùi ghen tị: “Ta bị thương cũng chưa thấy muội áy đi xin Hàn Tô Đan cho ta, muội ấy đối xử với ngươi đúng là không giống người thường.”
Tạ Khanh Lễ vẫn mơ màng nhìn vào khoảng đất trống phía trước.
Giang Chiêu nhìn theo ánh mắt y, rồi mới phát hiện ra nơi y đang nhìn có một vết máu đọng lại trên đất.
Là máu của Vân Niệm để lại khi nàng bị thương trong trận pháp.
Giang Chiêu im lặng một hồi, rồi để lại một câu: “Ta mặc kệ ngươi là ai, tuyệt đối không được có ý đồ gì với muội ấy.”
Nói xong, y cũng quay người rời đi.
Nơi đây chỉ còn lại Tạ Khanh Lễ và Ôn Quan Trần.
Ôn Quan Trần bận rộn với trận pháp của mình, không để ý tới Tạ Khanh Lễ. Y lặng lẽ nhìn khoảng đất trống trước mặt.
Y đã thấy vẻ phóng khoáng của thiếu nữ khi bước vào trận, như thể chẳng điều gì khiến nàng e ngại, chắc chắn rằng thắng lợi nằm trong lòng bàn tay.
Y cũng thấy lúc nàng bước ra, mái tóc rối tung, trên người đầy vết máu, vậy mà vẫn nở nụ cười.
Sao nàng lại thích cười đến thế, bị thương rồi vẫn cứ cười.
Khóe môi Tạ Khanh Lễ khẽ cong lên, trong lòng y đột nhiên dâng lên một luồng lệ khí, tựa như ngọn lửa điên cuồng lại bùng lên trong cơ thể y.
Vị tanh của máu dâng lên cổ họng, hỏa độc trong kinh mạch cũng bắt đầu bào mòn y lần nữa.
Y vận công, gắng sức áp chế ngọn lửa độc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh nắng chói chang đến mức khiến y thấy nhức mắt.
Hôm nay y còn có việc phải làm.
Tạ Khanh Lễ lặng lẽ thu lại ánh mắt, quay người rời khỏ nơi của Ôn Quan Trần.
Y phải đi xử lý vài con kiến hôi mới được.
…
Trên con đường nhỏ quanh co giữa núi rừng, những cành cây cố vươn mình ra giữa khoảng không hứng ánh nắng.
Thường Tuyên bước đi chậm chạp, phía sau là ba đệ tử đang dìu đỡ nhau.
Thiếu niên mặt tròn oán hận lên tiếng: “Thường ca, cứ thế bỏ qua cho Tạ Khanh Lễ sao? Thật là khó nuốt trôi cơn tức này!”
Ánh mắt Thường Tuyên tràn đầy căm phẫn, trên lưng là những vết roi từ Đường Giới Luật khiến hắn đi đứng vô cùng khó khăn.
Mắt hắn lạnh lẽo âm u, khóe môi nở một nụ cười độc ác: “Sao có thể dễ dàng buông tha được chứ? Tạ Khanh Lễ và con tiện nhân kia, ta sẽ bắt bọn chúng dập đầu dưới chân ta, rồi từ từ hành hạ cho đến chết.”
Hắn thầm nghĩ khi trở về kinh thành, nhất định sẽ tâu rõ mọi chuyện với phụ thân.
Thường Tuyên hừ lạnh: “Đi thôi.”
Ba thiếu niên phía sau lập tức cúi đầu, lặng lẽ đi theo hắn.
Bốn người chậm rãi di chuyển, vừa đi vừa bàn bạc cách đối phó với Tạ Khanh Lễ và Vân Niệm.
Khi sắp rời khỏi khu rừng, từ sâu trong khu rừng tĩnh mịch như vọng ra một vài âm thanh.
Tiếng xào xạc khe khẽ tựa như tiếng giẫm lên những chiếc lá khô.
Bầu trời vốn đã âm u bỗng chốc tối sầm lại, lúc này đám người kia mới phát hiện ra cây cối xung quanh vẫn ở đó, tảng đá lớn cũng ở đó, nhưng tiếng chim chóc ríu rít đã biến mất, ánh mặt trời cũng dần mờ nhạt.
Xung quanh bỗng trở nên mờ mịt.
Tựa như màn đêm phủ xuống.
Thường Tuyên cảm nhận được dao động linh lực xung quanh, rõ ràng bọn họ đã bị giam trong kết giới mà không một ai hay biết.
Từ phía xa, có một bóng đen thân hình cao ráo thanh thoát tựa ngọc từ tốn bước tới.
Thiếu niên khoác trên mình bộ bạch y, tóc đen búi cao, gương mặt tuấn mỹ ẩn hiện ý cười, các đường nét dần hiện rõ.
Y đạp lên lá khô nhưng lại giống như đang giẫm lên trái tim của bọn họ.
Tạ Khanh Lễ tiến đến gần, khẽ cười và gọi: “Sư huynh.”