Chương 14: Sát trận

Ôn Quan Trần mỉm cười: “Đến tìm ta xin Hàn Tô Đan à?”

Vân Niệm cười gượng, tiến lên vài bước: “Dạ, sư thúc đúng là liệu sự như thần.”

Ôn Quan Trần mỉm cười, đôi mày khẽ cong, nhả từng chữ nhẹ nhàng: “Ngài hỏi phải mở lời.”

Vân Niệm liền xị mặt, kéo dài âm cuối: “Sư thúccccc…”

Ôn Quan Trần mặc nàng, tự tay rót cho nàng một tách trà, “Uống xong rồi hẵng gào.”

Vân Niệm nhìn Ôn Quan Trần bằng ánh mắt lấp lánh, đưa một bàn tay ra: “Sư thúc, chỉ một viên thôi mà. Con thật sự rất cần, con sẽ tặng quà đáp lễ, tuyệt đối không lấy không đâu.”

Ôn Quan Trần cười ý nhị, khẽ nhướng mày: “Quà gì?”

Vân Niệm nghiêm túc đáp: “Con nghe nói gần đây sư thúc đang nghiên cứu trận pháp mới, thiếu vài cây tiên thảo để bổ trợ. Con có vài cây tiên thảo ở đây, tặng hết cho sư thúc nhé?”

Vừaứt lời, nàng liền đặt túi Càn Khôn lên bàn.

Ôn Quan Trần đặt tách trà xuống, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Vân Niệm: “Trong tay con chỉ có mấy cây tiên thảo thượng phẩm này, chắc chắn là cho ta hết à?”

Vân Niệm nghiêm túc gật đầu: “Chắc ạ.”

Ôn Quan Trần khẽ cười, nhấp một ngụm trà mà không nói gì.

Vân Niệm sốt ruột: “Sư thúc… con sẽ làm bánh cho người suốt một tuần, không, một tháng!”

Đôi mắt Ôn Quan Trần sáng lên.

Hệ thống thốt lên: [Có hy vọng đấy.]

Vân Niệm cười híp mắt, giơ ngón tay lên: “Bánh ngọt cùng tiên thảo, sư thúc thấy thế nào?”

Ôn Quan Trần liếc nhìn nàng: “Chẳng qua là chút hỏa độc thôi, Tạ Khanh Lễ chịu đựng qua một tháng cũng hết, con cần gì phải đến xin Hàn Tô Đan của ta?”

Vân Niệm đau khổ trong lòng.

Đây không phải là vấn đề có chịu đựng được hay không, nàng cũng hiểu Hàn Tô Đan rất quý giá, nếu không phải tình huống cấp bách, nàng cũng không dám mở lời.

Nhưng Cố Lăng Kiếm Khư sắp mở cửa rồi, nàng vô cùng nóng ruột nóng gan.

Vân Niệm năn nỉ: “Sư thúc, người giúp con lần này đi, nể tình con đã nhiều lần thử nghiệm trận pháp cho người đi mà.”

Ông nhìn Vân Niệm hồi lâu, như thật sự đang cân nhắc lời của nàng.

Sau một chặp, cuối cùng ông đứng dậy, ra hiệu cho Vân Niệm đi theo mình.

Vân Niệm không biết ông định làm gì, nhưng thấy dáng vẻ này có lẽ chuyện Hàn Tô Đan vẫn có hy vọng.

Nàng không khỏi vui mừng, lập tức đi theo Ôn Quan Trần như một cái đuôi nhỏ.

Ôn Quan Trần là người cao ráo chân dài, dù tính cách thong dong nhàn nhã nhưng tốc độ đi bộ lại quá nhanh, Vân Niệm còn nghi ngờ ông đã dùng linh lực.

Ông dẫn nàng rẽ qua hai con đường nhỏ, khiến nàng phải gần như chạy theo để kịp bước chân.

Vân Niệm vừa vịn vào cây vừa thở dốc: “Sư thúc, hay là chúng ta ngự kiếm đi…”

Ôn Quan Trần dừng lại.

Giọng ông truyền đến từ phía trước: “Có thể cho con Hàn Tô Đan, nhưng ta cần con giúp một việc.”

Vân Niệm tuỳ tiện phẩy tay: “Sư thúc cứ việc nói.”

“Gần đây ta đang nghiên cứu một trận pháp, con thử đi. Nếu vượt qua, ta sẽ đưa Hàn Tô Đan cho con.”

Lưng Vân Niệm cứng đờ: “A?”

Hệ thống bất giác rùng mình: [Đây… quả là…]

Vân Niệm suýt rơi nước mắt.

Lúc này nàng mới nhận ra, đây chẳng phải là một bãi đất trống bình thường, mà là một trận pháp rộng lớn với linh lực dồi dào, mang đậm sát khí.

Là một sát trận.

Dù tiểu sư thúc của nàng là kiếm tu, nhưng có thiên phú về trận pháp còn cao hơn cả kiếm đạo, hiện nay phần lớn các trận pháp phòng thủ của Tam Tông Lục Phái và Thập Tứ Cung đều do ông sáng tạo.

Nhưng để thử nghiệm trận pháp, từ Phù Đàm chân nhân cho đến các đệ tử của Đạp Tuyết Phong đều từng bị ông bắt đi làm chuột bạch không ít lần.

Vân Niệm từng bị trận pháp của Ôn Quan Trần giam cầm suốt bảy ngày, bảy ngày không được uống một giọt nước.

Giang Chiêu từng bị trận pháp của ông làm gãy ba chiếc xương sườn, phải dưỡng thương suốt ba tháng.

Còn các sư huynh, sư tỷ khác, kể cả khi Đại sư huynh khi còn sống cũng không ít lần bị Ôn Quan Trần bắt đi thí luyện trận pháp.

Vân Niệm cố gắng tìm lý do thoái thác: “Tiểu sư thúc, hôm nay đệ tử không được khỏe…”

Ôn Quan Trần mỉm cười, ngắt lời nàng: “Hàn Tô Đan.”

Vân Niệm sụp đổ hoàn toàn.

Hệ thống: [Ký chủ, nguyên tắc đầu tiên của nhân viên Cục Xuyên Sách là chịu khó chịu khổ, không sợ khó khăn. Cố lên, Tiểu Niệm!]

Vân Niệm cười nhạt: “Vậy ngươi đã từng nghe câu này chưa?”

Hệ thống: [Câu gì?]

“Có thể chịu khổ thì sẽ khổ mãi không hết.”

[…]

Vân Niệm chậm chạp bước từng bước một đến trước mặt Ôn Quan Trần.

Ôn Quan Trần nói: “Trong trận pháp này, sát cơ ẩn hiện khắp nơi, có thể dùng để vây hãm kẻ địch trên chiến trường, khiến chúng không thể thoát thân.”

Vân Niệm hỏi: “Trận pháp gì ạ?”

Ôn Quan Trần cười thần bí: “Cần con tự mình lĩnh hội. Đây là trận pháp ta mới nghiên cứu nhưng vẫn chưa hoàn thiện, chỉ là bản thử nghiệm đầu tiên. Nếu con phá được, ta sẽ tặng Hàn Tô Đan cho con.”

Vân Niệm nhỏ giọng: “Nhất ngôn cửu đỉnh?”

Ôn Quan Trần mỉm cười: “Tứ mã nan truy.”

Hệ thống: [Ký chủ, Hàn Tô Đan là đan dược duy nhất có thể giải hỏa độc trong thời gian ngắn. Tạ Khanh Lễ nhất định phải vượt qua thí luyện kiếm khư, nhất định phải lấy được Toái Kinh.]

Vân Niệm trầm tư một lát.

Hệ thống nói đúng, hỏa độc trong người Tạ Khanh Lễ phải được giải trừ sớm, vậy nên nàng phải cố gắng lấy được Hàn Tô Đan.

Dù sao cũng chỉ là một sát trận bản thử nghiệm, cũng đâu phải nàng chưa từng xông vào sát trận.

Vân Niệm lặng lẽ cắn răng. Ôn Quan Trần tuyệt đối không hại đến tính mạng nàng, chỉ có điều chắc là sau đó nàng sẽ phải nằm liệt vài ngày.

Nằm thì nằm vậy.

“Được, vậy con sẽ thử phá sát trận này cho sư thúc.”