4 tháng sau, Thành phố Barcelone.
Ngôn Hạ mang theo tình yêu với anh rời đi, rời khõi đất nước , rời khõi thành phố M , rời khõi anh.
Cô mỉm cười, có lẽ cô quá tự cao, quá nhạy cảm. Do vậy mới cảm thấy sự khác biệt nơi anh là anh cũng thích cô.
Cô không chấp nhất anh không tin cô, cô không chấp nhất lúc cô cần anh nhất anh đã nói anh không quen cô, cô không chấp nhất anh quay lưng ôm người con gái khác. Nhưng không chấp nhất cũng không có nghĩ là khoang dung. Cô chẳng thà bõ đi, tự mình gặm nhấm cô độc, tự mình hưỡng thụ cảm giác cô đơn. Cũng không ở lại bên anh.
Thời tiếc Barcelona khá lạnh, nhưng vẫn cảm giác được mùa xuân. Ngôn Hạ xinh đẹp ngồi nhàn tản bên trong quán rượu nhõ ngắm cảnh đẹp bên ngoài cữa sỗ , nhìn những kiến trúc kiểu lâu đài phương tây và hưỡng thụ sự yên bình của thành phố đẹp nhất thế giới.
Quán rượu có quầy bar bằng gổ do Richard , chủ quán bar tự mình thiết kế rồi làm lấy.
Trên đầu còn có đèn l*иg bằng giấy xoay xoay đẹp mắt. Ngôn Hạ như không có xương sống gục đầu lên mặt bàn có miếng khăn trải bàn màu vàng sữa làm bằng vải gai, bàn tay xinh đẹp táy máy nghịch cái lọ hoa thủy tinh trên bàn.
- Whisky pha đá!!! Richard mặc áo sơmi vải bông đứng sau quầy bar đẩy ly rượu về phía cô,vừa cười nói vừa nhanh nhẹn lau sạch mấy chiếc ly thủy tinh trên quầy - Tiểu tiên nữ, hôm nay em muốn nghe bài gì? Quán vừa đến 1 nam thần âm nhạc đó nha!!
Từ sau khi Ngôn Hạ đến Barcelona, dường như quán rượu này là điểm đến thường xuyên của cô. Bỡi vì nơi đây yên tĩnh. Không khí lại âm ấm mùi rượu và thuốc lá,thơm nhẹ nhàng mà không hề làm người ta khó chịu .Và cũng bỡi vì , ông chủ ở đây là đồng hương, hơn nữa còn rất vui tính, nhiệt tình. Cô mỉm cười , nhìn Richard:
- Bài gì cũng được , hay là được!!
- Ok ! Richard giơ tay ra dấu ok rồi thò tay áp lên thành bể cá bên cạnh, bên trong có mấy con cá vàng đang bơi lội, huýt sáo cho chúng nó nghe. Rồi lại chĩ vào bể cá hõi cô:
- Đẹp không?
Ngôn Hạ cười , gật đầu.
Trên sân khấu lộ thiên lung linh ánh đèn màu xoay chuyển, bên dưới gốc anh đào có 1 chàng trai xuất hiện. Chàng trai đó ngồi trên chiếc ghế xoay cao bên dưới gốc cây anh đào hoa nở rực, đôi chân dài miên man tùy ý chống đỡ trên sàn gạch đá lát. Mái tóc chàng trai như ngọc đen óng ánh, làn da mềm mại mỏng manh như men sứ. Làn gió thổi lướt qua, những cánh hoa nhỏ nhắn xinh xắn rụng lả tả, bay bay như tuyết.
Giữa những cánh hoa rụng bay, dưới cây hoa kia chàng trai đẹp mê người.
Ngôn Hạ khẽ nhíu mày, cô thẩn thờ.
Một vẻ đẹp ma quái, hắn quá đẹp, còn trẻ mà đẹp như vậy chắc chắn không phãi chuyện tốt, bản thân Ngôn Hạ cũng không hiểu tại sao cô lại có suy nghĩ đó.
Hôm đó, chàng trai chơi đàn guitar và hát gần như suốt đêm ở quán rượu.
Hắn cúi đầu, ngón tay thon dài gảy lên dây đàn,gịong hát dịu dàng ấm áp nhẹ nhàng như rót vào tim người. Chàng trai phản chiếu ánh trăng, ánh sáng mềm mại chiếu lên mái tóc đen của hắn, chiếu lên cả cây đàn guitar trong tay hắn, ánh sáng màu bạc nhảy múa trên những dây đàn. Nụ cười long lanh, yêu khí quyét khắp quán rượu 1 lượt, rồi đột nhiên dừng lại trên người Ngôn Hạ, những bài hắn hát đa phần thật buồn.