Vẫn còn một tiết học nữa, cổng trường chưa mở, không thể ra ngoài từ cửa chính, Giang Ngôn quyết định leo tường ra.
Anh vừa tung người nhảy xuống đất, điện thoại trong túi liền vang lên. Tiêu Viễn gịong điệu hớt ha hớt hãi thông báo cho anh, cô đã hoàn tất thủ tục thôi học rồi. Giang Ngôn kinh hãi , trái tim anh như ngừng đập, đau nhói. Anh không biết mình muốn xác minh cái gì, chạy như bay đến nhà cô.
Tại sao cô thôi học?
Tại sao không gặp anh?
Xác minh được thì thế nào?
Cô sẽ không thích anh nữa ?
Sẽ không!!!không thể như thế!!
Anh thích cô !!!
Cô cũng thích anh!!!
Giang Ngôn đến trước cữa nhà cô,anh không tìm được cô, điện thoại cô vẫn luôn tắt máy. Lúc này anh mới thật sự sợ hãi, anh sợ cô sẽ rời bỏ anh.
Có lẽ là mình nghĩ sai rồi!!!
- Có đôi khi cô ấy cũng sẽ trẻ con,trốn mất để mình tìm cô ấy, không phải sao? Đợi 1 lát , sẽ xuất hiện thôi!!! Cô ấy chĩ là giận, mình sẽ xin lỗi cô ấy!!!
Giang Ngôn tự an ủi mình như thế, anh cất điện thoại đi, ngồi ở trên bật thềm nhà đợi cô.
Nhưng anh sai rồi, cô đã đi rồi....
Sắc trời dần tối, mưa đêm lất phất, rồi bắt đầu lớn dần, dưới mặt đất bị gió thổi vang tiếng mưa tạo ra thanh âm ào ào.
- Ngôn Ngôn , anh sai rồi!!! Anh lẩm bẩm.
Giang Ngôn lấy điện thoại di động ra.
22:24
[[ Giang Ngôn : Anh rất muốn gặp em ]]
Anh nhìn giao diện trò chuyện chầm chầm , cúi đầu, tay xiết chặc điện thoại, tâm trạng rối bời.
01:45
[[ Giang Ngôn: Anh sai rồi, xin lỗi em ]]
03:50
[[ Giang Ngôn : Ngôn Ngôn, đừng rời bỏ anh]]
07:50
Giang Ngôn thất hồn lạc phách , lảo đảo đi xuyên qua con đường nhỏ quen thuộc ,quay về nhà anh, dầm mưa đợi cô cả đêm làm anh phát sốt suốt 5 ngày liền.
Khi anh tỉnh lại, việc đầu tiên anh làm là lại chạy đến nhà cô.
Cữa lớn ngôi nhà vẫn đóng chặt, tựa hồ như chủ nhân ngôi nhà cũng đã đóng chặt trái tim với người đang đứng bên ngoài. Lạnh lùng, yên ắng , lẽ loi đến đáng sợ. Giang Ngôn xuất thần ngồi trên thềm nhà hồi lâu mới rời đi.
-------
- Học sinh Giang , hôm qua em sao thế , bài tập vậy mà lại làm sai tới tận mấy bài!! Em
không sao đấy chứ?? Giáo viên nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Giang Ngôn nhìn vạch đỏ trên vở bài tập, lông mày nhẹ chau lại.
Đề bài tất nhiên anh đều biết làm.
Nhưng mà...
Vì sao lại viết sai, bỡi vì tâm hồn anh không ở đây.
Giang Ngôn nhận lại bài đem về sửa lại, gịong anh trầm nhẹ :
- Lão sư, em nghe nói Ngôn Hạ thôi học?
- Ừm, đúng vậy!
- Tại sao cậu ấy lại thôi học ạ?
- Tôi cũng không rỏ, nghe nói em ấy có việc nên rời đi!! Mà em hõi chuyện này làm gì???
- Không.. không có gì ạ!!
Giang Ngôn hoảng hốt, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt. 2 chữ rời đi khiến anh sợ hãi.
Rời đi...
Rời đi...
Rời đi...
Cô rốt cuộc là đi đâu rồi???
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(134)
Giang Ngôn rút điện thoại sắc mặt lạnh lẽo vừa gọi, vừa đi trở về.
Một giọng nói trầm tĩnh, ổn trọng từ trong điện thoại truyền tới:
- Thiếu gia, có việc gì sao ạ?
- Bác Trần, giúp cháu làm ít việc ạ!!!
Sinh viên cả lớp xôn xao bàn tán . Trong nhà chị em Tuyết Y và Tuyết Nhan xảy ra chuyện rồi.
Đám bạn học lốp bốp đem tin tức mình nghe được nói ra , bàn tán xôi nổi, nói cả ngày mà không hề mệt mõi.
- 2 chị em nhà họ Tuyết thôi học rồi, nghe nói nhà họ xảy ra chuyện!!!
- Nhà họ phá sản rồi!!!
- Nghe nói công ty còn bị thu mua!!
- Ôm 1 khoảng nợ kết xù thì có thể không bán công ty đi được sao??
Việc này đáy lòng Giang Ngôn quá rõ ràng, vì chính anh là người đứng sau ra tay.
Tiêu Viễn len lén quan sát anh 1 chút, cảm thấy tình trạng anh bây giờ vô cùng nghiêm trọng. Còn nghiêm trọng hơn lúc chưa gặp cô. Anh bây giờ cả người đều viết lên 2 câu.
Người sống chớ đến gần - Người quen chớ làm phiền.
Tiêu Viễn cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói Giang gia làm ra chút động tĩnh, thao tác nhẹ nhàng nhưng không nghĩ tới kết cục Tuyết Thị lại nghiêm trọng như vậy.
Nghiêm trọng đến mức Tuyết Gia phá sản, 2 chị em họ Tuyết phải thôi học.
- Tuyết gia thật sự phá sản rồi sao? Tiêu Viễn tương đối tò mò về chuyện này.
- Về sau sẽ không gây dựng lại được nữa!! Anh lạnh nhạt trả lời.
- Giang đại thiếu gia , cậu làm thế nào mà được vậy ? muốn nó phá sản nó liền phá sản!!!
Giang Ngôn tùy ý, nói đến đúng lí hợp tình:
- Nhìn số mệnh !!! Làm ác không thể sống!
Tiêu Viễn bất lực:
- Cậu thế này cũng không phãi là đang làm ác sao hã?
Giang Ngôn không trả lời cậu. Anh ngước nhìn bàn học cô từng ngồi,đáy lòng đau nhói. Như vậy anh vẫn thấy chưa đủ ác.