Cô nhìn 2 người họ khóc, nhất thời mềm lòng lên tiếng.
- A Hiên ca, được rồi, em cũng không sao ,không cần đuổi học họ!
- Họ ức hϊếp em như vậy em không giận sao? Ngôn Hiên nhìn cô.
- Giận chứ, nhưng em có cách phạt họ tốt hơn âm thầm đuổi học! Cô cười.
Ngôn Hạo rụt vai, chắc chắn không phãi ý gì tốt đẹp.
- Em muốn họ đến phòng phát thanh, trực tiếp dùng loa xin lỗi em. Cho tất cả học sinh trong trường biết , em không phãi như vậy. Là họ cố tình hại em.
Ngôn Hạo cười khẽ:
- Quả nhiên...
- Các cô muốn xin lỗi hay thôi học ? Ngôn Hiên lạnh lùng.
- Xin lỗi ... xin lỗi .. chúng tôi xin lỗi!
Trên loa phát thanh của trường chợt phát âm thanh làm học sinh cả trường nhao nhao.
- Chúng tôi là Tuyết Y và Tuyết Nhan, chuyện trên bảng thông báo và nhóm chat hoàn toàn không phãi sự thật, những người đó là anh trai cô ấy, là do chúng tôi cố tình bêu xấu Ngôn Hạ. Chúng tôi thành thật xin lỗi cô ấy.
Cả trường xôn xao chấn động,
- Thấy chưa ? Tôi đã nói mà? Mấy người có bịnh hả? Cứ đi với nhau thì là tình nhân à?
- Người ta xinh thì nhất định là như vậy à? Chứng cứ đâu?
- Quyến rũ đại gia gì chứ, Ngôn Hạ cũng rất xinh đẹp rất nhìu người thích cô ấy, hoàn toàn không cần đi quyến rũ ai cả!
- 2 chị em nhà họ Tuyết thật quá đáng, loại chuyện hại người như vậy cũng làm được?
- Nhất định là do ganh tỵ với Ngôn Hạ!
- Đúng đó ,đúng đó, thật đáng ghét!!!
Trên phòng hiệu trưỡng.
- Tôi không hy vọng chuyện như vậy xảy ra 1 lần nữa! Ngôn Hiên nhìn hiệu trưỡng từ tốn.
- Hơn nữa, em gái tôi, không ai có thể ức hϊếp!
Ánh mắt Ngôn Hiên lạnh thấu xương mang theo đầy uy hϊếp nhìn Tuyết Y và Tuyết Nhan khiến cả 2 không rét mà run.
Anh xoay người rời đi, ngang qua cô thì dịu dàng xoa đầu.
- Không sao rồi!
Ngôn Hạo chặn trước mặt Tuyết Nhan ,Tuyết Y vẽ mặt vô lại:
- Ừm , dáng vẽ xấu, tính cách cũng xấu. Chẳng trách lại ganh tỵ với Tiểu Hạ Hạ đáng yêu của tôi. Loại người như 2 cô chỉ có thể mãi mãi ganh tỵ với Tiểu Hạ của tôi thôi, không bao giờ theo kịp cô ấy.
Ngôn Hạo đến gần 2 cô, ánh mắt hằn lên 1 tia sát ý:
- Nếu còn 1 lần nữa đừng trách tại sao trời không có mắt. Tôi cũng là kiểu người rất thích ức hϊếp người khác đó! Nhưng thủ đoạn đảm bảo cao cấp hơn 2 cô!
Bị Ngôn Hạo dọa thêm 1 trận, mặt 2 cô gái tái đi vừa sợ vừa tức.
Ngôn Hạ đứng bên ngoài xem kịch hay, thì đưa ngón tay cái lên hàm ý khen cậu.
- Lợi hại... lợi hại!
- Còn phãi nói, bản lĩnh dùng lời nói gϊếŧ người của Ngôn gia là di truyền đó! Ngôn Hạo cười đẩy vai cô. Rồi 2 người không hẹn mà đồng thanh:
- Nhưng lợi hại nhất vẩn là lão đại!
Ngôn Hiên nghe thấy thì quay lại nhìn họ, mỉm cười:
- Đi thôi !
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(56)
Giang Ngôn đi đến bảng thông báo trường, khuôn mặt anh âm trầm, vươn tay tháo tất cả hình dán trên bảng xuống. Trong ánh mắt có vài tia phức tạp.
Giọng nói đều đều trong loa vang lên, trong lòng anh cũnh nhẹ nhõm vài phần. Anh vừa nhìn thấy Ngôn Hiên cùng Ngôn Hạo vào trường, anh biết họ sẽ không để cô bị ức hϊếp. Họ là anh của cô!
Nhưng còn Hạo Tư? Ánh mắt anh phức tạp nhìn chầm chầm vào mấy tấm hình,bàn tay vô thức xiết chặc,
- Tại sao lại có Hạo Tư?
- Tại Sao cậu ta đi cùng cô?
- Tại Sao ở trước cổng nhà cô?
- Họ đã đi đâu ? Làm gì? Tại sao trong hình trời lại tối?
Trong đầu anh mấy câu hõi cứ xoay vòng vòng, tâm trạng anh cực kì khó chịu.
Tan học,
Ngôn Hạ yên tĩnh đi bên cạnh anh, không nói gì chỉ chăm chú ngắm nhìn gương mặt tuấn tú đang kề gần mình, trong khoảnh khắc, rèm mi dài lại rủ xuống, che giấu ánh mắt lóng lánh , khóe môi cô khẽ cong. Bước đi của cô chậm hẳn lại, lơ đãng. Cuối cùng, cô nhẹ gịong hỏi:
- Tiểu Ngôn , hôm nay tại sao cậu lại che hộp sữa đó cho tớ?
Giọng nói êm ái ngọt dịu cô thốt ra, dường như mang đến một ma lực kỳ lạ, cho dù trấn tĩnh như Giang Ngôn cũng rất nhiều lần thất thần.
Có điều, khi anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh trả lời câu hỏi này, người thất thần lập tức chuyển thành cô.
- Vì cậu là người tôi thích!
Ngôn Hạ khựng lại, ngơ người nhìn anh. Cô luôn biết anh cũng thích cô, nhưng lần đầu tiên nghe điều này từ chính miệng anh nói ra .
Cảm giác thật sự không thể diển tả thành lời. Ngôn Hạ bỗng thấy mặt nóng ran, tai cô nhanh chóng ửng đỏ , vệt đỏ lan nhanh lên mặt. Anh nhìn cô gái nhỏ bên cạnh ngẩn người ,phút chốc cả khuôn mặt đỏ bừng thì mỉm cười.
Ngôn Hạ ho khan 1 cái,cô nhanh chóng mỉm cười xoay đầu nhìn nơi khác giã vờ bình thãn, nhưng chưa được bao lâu cô đã lại lơ đãng vô thức chìm vào suy tư mà hoàn toàn không biết rằng, ánh mắt của cô đã lệch đi, chuyển từ phong cảnh bên đường lên người Giang Ngôn . Anh chợt đứng lại, không hề nhìn cô, nói:
- Ngôn Ngôn , cậu mà còn nhìn nữa, tôi sẽ tan chảy đó !!! "Ngôn Hạ dỡ khóc , dỡ cười.
Được rồi, cô cũng sắp tự thiêu rồi, cô không muốn nhìn anh nữa, vậy là cắm đầu đi thật nhanh.
Anh theo sau cô im lặng mỉm cười.