- Đừng nói nữa. Mặc kệ họ!
Ngôn Hạ xoa xoa trán một cái, trong lòng cực kì chán nản ,
- Tớ muốn yên tĩnh một chút ! Cô vổ vổ tay anh, mỉm cười nhưng nhìn thật buồn. Trái tim Giang Ngôn khẽ nhói 1 cái.
Ngay lúc này lớp trưởng đi vào lớp nói,
- Ngôn Hạ hiệu trưỡng và cô chủ nhiệm gọi cậu lên phòng làm việc!
Ngôn Hạ cau mày, không nói gì liền bước đi.
- Là họa không thể tránh ! Cô thỡ dài.
Bên trong phòng giáo viên. Hiệu trưỡng tức giận :
- Ngôn Hạ , tôi còn cho rằng em vốn là 1 học sinh thành tích vô cùng tốt, thì sẽ không gây chuyện , không ngờ em không đặt hết tâm tư của mình vào việc học mà còn nghĩ đến chuyện bên ngoài.
Dáng vẻ của chủ nhiệm lớp thì vô cùng tận tình,
- Lớp 12 của cấp ba là thời khắc mấu chốt, trường chúng ta cũng nghiêm cấm việc yêu đương! Hơn nữa 1 trong 3 người bị chụp cùng em còn có Ngôn tổng! Người này không thể chọc , em hiểu không?
Cô mếu dỡ khóc dỡ,
- Họ là anh trai em!
- Em tưỡng tôi bị ngốc à? Hay em tự cho mình thông minh? Ngôn tổng nếu là anh trai em thì em sẽ học ở đây sao? Nói dối cũng phãi có căn cứ chút! Hiệu trưỡng tức giận quát ầm lên, cô chủ nhiệm cũng ở bên gật đầu phụ họa.
Đối với cô mà nói thân phận Ngôn đại tiểu thư này rất gò bó tự do của cô và rất gây chú ý nên từ trước đến gìơ, Ngôn Hạ không hề khoa trương thân thế, càng không tham gia tiệc lớn gì đó của gia tộc, cho nên ngoại trừ 3 người bạn thân Tạ Ân cùng Cẩm Nhi, Hoa Y ra. Không ai biết thân thế phía sau cô. Nhưng lúa này, Ngôn Hạ lại ai oán giá như cô phô trương 1 chút thì có lẽ không lâm vào cảnh có thế mà không thể xài như vậy. Cô tức giận:
- Thầy bị ngốc thật mà, họ của 2 người đó là họ Ngôn, em cũng họ Ngôn. Sao họ lại không phãi anh của em chứ?
Thầy hiệu trưỡng bị cô trả lời mà tức đến xanh mặt. Vừa định mở miệng mắng cô, thì:
- Hạ Hạ , không được vô lễ !
Âm thanh trầm thấp , ấm áp quen thuộc vang lên. Cô quay đầu, vừa nhìn đã thấy 2 thân ảnh quen thuộc đang đi đến. Là Ngôn Hiên và Ngôn Hạo.
Cô nhìn thấy họ bỗng dưng có cảm giác tủi thân cùng ủy khuất. Nước mắt lập tức tuôn rơi. Khuôn mặt vô cùng đáng thương. Ngôn Hiên nhìn vẽ mặt cô thì bất ngờ khựng lại, rồi rất nhanh định thần bước đến.
- Ngoan , không sao . Anh đến rồi! Ngôn Hiên dịu dàng xoa đầu cô.
Cả hiệu trưỡng cùng cô giáo nhìn thấy hành động của anh thì giật mình cả kinh.
- Ngôn Tổng,.. anh đây là..
- Tôi là chính là phụ huynh của em ấy! Ngôn Hạ là em gái tôi! Ngôn Hiên lạnh gịong, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hiệu trưỡng:
- Hiệu trưỡng Trương, tôi thật sự là quá thất vọng với cách giải quyết vấn đề của ông rồi!
Ngôn Hiên lạnh lùng, khuôn mặt 1 vẻ bất mản khiến hiệu trưỡng phút chốc lạnh toát sống lưng.
- Thay vì ép hõi và trách mắng em ấy có quan hệ với bọn tôi! Tại sao không điều tra xem ai đang phỉ báng em gái tôi? Ánh mắt anh toát lên 1 tầng lạnh lẽo.
- Tôi... tôi.. tôi biết rồi ! Tôi sẽ kiểm tra máy tính trường và cảmera ngay. Ngôn Tổng , anh đừng tức giận ! Ông hiệu trưỡng cười giả lã cầu hòa.
Ngôn hạ cười lạnh 1 cái, gia thế thật sự lợi hại. Có thể thay đổi cục diện trong nháy mắt.
Không đầy 30 phút sau, 2 người gây thị phi đã bị tìm ra rồi triệu tập lên văn phòng, không ai khác chính là Tuyết Y và Tuyết Nhan.
- Không ngoài dự đoán nha! Cô nhìn họ , lạnh lùng.
Tuyết Y liếc cô, không nói gì. Nhưng nhìn khí thế 2 người đàn ông trước mặt thì chột dạ khẽ run.
- Chính là 2 cô gây chuyện ? Ngôn Hiên đi tới hõi họ. Ánh mắt lạnh thấu xương.
- Tôi.. bọn tôi... Tuyết Y run gịong, lấp bắp.
- Hiệu trưỡng Trương, tôi đề nghị ông ngay lập tức cho 2 nữ sinh này thôi học! Anh lên tiếng, không nghe cô ta nói hết câu, giọng đầy uy nghiêm quyền lực.
- Hã? Ngôn Hạ và Ngôn Hạo bất ngờ.
Cô nhỏ gịong nói với Ngôn Hạo ,
- Chơi lớn vậy!
- Diệt cỏ tận gốc, quả nhiên phong cách ác ma! Ngôn Hạo rụt vai.
Ngôn Hiên làm như không nghe 2 người họ nói, tiếp tục :
- Hiểu trưỡng Trương, tôi đầu tư 100% vào ngôi trường này là vì em gái tôi, Ngôn Hạ. Con bé ở đây! Chứ không ông nghĩ vì sao tôi không chọn những trường tiếng tâm khác mà chọn ngôi trường này? Cho nên tôi không hy vọng, em gái tôi ở ngôi trường này bị ức hϊếp!
Tuyết Y và Tuyết Nhan không ngờ lớn chuyện đến nổi bị đuổi học, thì hoảng sợ bật khóc:
- Xin lỗi, chúng tôi sai rôi!
- Xin lỗi... đừng đuổi học bọn tôi !