Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Soái Ca, Tớ Nhìn Trúng Cậu Rồi

Chương 158

« Chương TrướcChương Tiếp »
TẦN DIỆP - CƯNG CHIỀU ANH NHẤT!

Làm xong chuyện xấu, 2 ngày sau Ninh Tư Vy mới trở về nhà Tần Diệp.

Cô quăng túi xách , ngã người nằm trên ghế sofa.

Cạch----

Cửa phòng tắm cạch 1 tiếng bị người kéo ra, người đàn ông từ trong tollet còn mang theo hơi nước đi ra, anh chỉ quấn một cái khăn tắm trên hông, nửa người trên phô bày, đường cong cơ bắp yêu dã hữu lực đầy mê hoặc . Nước còn theo đọng lại theo từng đường cong cơ thể trượt dài.

Ninh Tư Vy theo phản xạ, ngước đầu ngồi dậy nhìn về phía cữa nhà tắm. Trong khoảnh khắc 2 mắt đột nhiên phát sáng.

Tần Diệp vừa đi ra bỗng nhiên trông thấy Ninh Tư Vy ngồi trên sofa ở bên ngoài, anh đầu tiên là sững sờ, sau đó cấp tốc lui về trong phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

- Sao cô lại về đây?

Anh từ trong phòng vệ sinh lên tiếng hỏi cô.

- Em không về đây thì đi đâu?? Anh đang chứa chấp em mà!!!

Cô không trả lời mà hõi ngược lại anh.

Tần Diệp bị câu hõi lại của cô làm cho không biết trả lời thế nào. Người bình thường có tiền như cô , ai lại chạy đến nhà 1 người lạ ở như vậy chứ?? Hơn nữa nhìn cô thế nào cũng không giống không nơi nương tựa mà, sao lại nhất định là anh??

Tần Diệp nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô đang đi về phía nhà vệ sinh...Hô hấp của anh cũng trì trệ theo từng tiếng bước chân cô.

Không nghe được câu trả lời , kiên nhẫn của Ninh Tư Vy có hạn:

- Anh định ở bên trong tới khi nào???

Tần Diệp ai oán, anh cũng muốn đi ra vậy, nhưng anh không cầm quần áo vào toilet, vật che chắn duy nhất lúc này trên thân chính là cái khăn tắm này, anh ra ngoài thế nào ? Đùa nhau à???

Bình thường Tần Diệp đã quen sống 1 mình, cô cũng không thường ở nhà. Hoặc có trở về cũng là nữa đêm, nên anh nhất thời quên mất . Ai biết hôm nay cô lại trở về giờ này.

Tần Diệp hít sâu 1 hơi, ai oán:

- Cô có thể về phòng trước không?

- Sao vậy?

- Tôi muốn thay quần áo!!!



- Anh thay đi, em cũng không cấm anh thay???

Thần kinh à??? Thay đồ cũng đuổi người là sao?? Ninh Tư Vy khó hiểu nhìn về phía cữa phòng tắm.

Tần Diệp thỡ ra, cắn răng:

- Quần áo của tôi ở trong phòng!!!

- Ồ, em không ngại!!! Dù sao cũng không phãi chưa từng nhìn!!

Ninh Tư Vy như bắt được thời cơ, cô dựa vào tường bên cạnh cữa tolet. Khoanh tay trước ngực đắt ý.

Tần Diệp bị 1 câu kia của cô làm toàn thân phát lạnh, đại khái là đang nghiến răng nghiến lợi:

- Tôi ngại !!!

Tần Diệp tức muốn chết với cô.

Ninh Tư Vy lại hõi anh, gịong điệu vô cùng chân thành:

- Đồ để chỗ nào, em lấy cho anh!! Em rất sẳn lòng giúp anh!!

Tần Diệp tức đến muốn khóc, cô không xem mình là người ngoài luôn rồi!!! Đánh cũng đánh không lại cô, anh chỉ có thể khóc than trong lòng.

Người bên ngoài không hề có ý định về phòng , dây dưa với cô như thế cũng không phải cách, cô tuyệt đối nhây hơn anh.

Tần Diệp chỉ có thể ai oán nhờ cô giúp mình về phòng lấy quần áo.

Trong tủ treo rất nhiều quần áo, đủ mọi sắc thái , nhưng trong này sắp xếp cũng coi như chỉnh tề,Ninh Tư Vy tiện tay lấy một bộ quần áo thoải mái đem ra ngoài.

Cuối cùng Tần Diệp cũng ủy ủy khuất khuất thay xong quần áo rồi ra ngoài, tóc vẫn còn ướt sũng nhỏ nước, nhưng lúc này anh bị cô làm tức nghẹn đến không thiết đoái hoài tới.

Tần Diệp ra ngoài vừa xoay người muốn nói chuyện, bả vai đã bị cô đột nhiên bị đẩy mạnh một cái, trực tiếp ngồi xuống ghế xoay nơi bàn ăn.

Thân thể cũng bị xoay theo ghế nửa vòng, gương mặt cô ngay trước mắt anh , Tần Diệp trong nháy mắt giật mình quên cả thở,đứng hình nhìn cô.

1 Tay Ninh Tư Vy chống lên thành ghế, tay còn lại câu lấy mái tóc còn ướt nhỏ giọt của anh. Khuôn mặt cô cúi sát gần anh.

Trái tim của Tần Diệp điên cuồng nhảy lên, trong đầu cũng bắt đầu hiện lên hình ảnh lần trước cô hôn anh, không khí trong nhà lập tức cũng có chút mập mờ chọc nguời.



Sau đó anh nghe thấy cô hõi anh một câu:

- Anh là con nít à???

Tần Diệp không hiểu thấu tự dưng bị mắng, mặt cũng ngớ ra.

Cô buông thành ghế ra, đứng thẳng người,rồi lại rời đi .

Ninh Tư Vy quay lại, tìm đâu ra một cái khăn mặt, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tần Diệp, trùm cái khăn lên đầu anh.

Tần Diệp lần nữa ai oán, trên tivi và các cảnh phim anh từng đóng ,tình nhân lau tóc cho nhau rất nhẹ nhàng tình cảm ... không phãi vừa lắc vừa chà như cô đâu. Ninh Tư Vy coi đầu anh là gì mà lau anh không biết, nhưng anh bị cô chà đến hoài nghi nhân sinh.

Đầu cũng bị lắc đến choáng váng,anh vội vàng oán :

- Tôi có thể tự làm...

- Anh nhúc nhích tôi sẽ hôn anh ngay lặp tức!!!

Ninh Tư Vy giọng điệu dữ dằn, nhưng Tần Diệp nghe ra cô đang nén cười đắt ý. Anh thật sự lo cho sự trong sạch của mình, ai biết lúc nào cô sẽ lên cơn mà " làm thịt" anh.

Nhưng bây giờ Tần Diệp cũng có chút hoài nghi mình có phãi cuồng tự ngược không, cảnh tượng này... Nhìn thế nào cũng không đáng ghét. Anh lại cảm thấy cảnh tượng này làm người khác thật ước ao.

Giống như đã thật lâu trước đây, anh từng ước cùng 1 người như vậy, ở bên nhau thật lâu... Nhưng bây giờ lại biến thành người này, cảm giác cũng thật dể chịu.

Suy nghĩ vừa thoáng qua Tần Diệp lập tức hoảng hốt ép về, anh đang nghĩ gì vậy. Đau 1 lần đến chết đi sống lại còn chưa đủ???

Tần Diệp vội tìm chủ đề, phá hủy cục diện ngại ngùng kia:

- Cái kia... tôi có thể hỏi một chút không...

Cô và vị Ninh tiên sinh kia, có thù sao? Vì sao mà cứ luôn gây chuyện với ông ta thế?

- Ồ... ông ta là cha tôi!!! Ừm , trên huyết thống!!!

Tần Diệp giật mình, bật ra quay đầu rất mờ mịt nhìn cô:

- Ông ta là cha cô ??? Vậy sao cô lại nhằm vào ông ta?

- Ông ta hại chết mẹ tôi!!!

Ninh Tư Vy kéo khóe môi.
« Chương TrướcChương Tiếp »