Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Soái Ca, Tớ Nhìn Trúng Cậu Rồi

Chương 155

« Chương TrướcChương Tiếp »
TẦN DIỆP - CƯNG CHIỀU ANH NHẤT!

Buổi sáng,

Tần Diệp bị lạnh mà tỉnh dậy. Cả căn phòng bị điều hòa làm cho muốn đóng băng.

Anh đau đầu đưa tay miển cưỡng xoa bóp 1 chút.

Mắt quen dần với ánh sáng không còn chói nữa, anh mới dần dần nhìn ra khung cảnh xung quanh ...

Quang cảnh....

Xa lạ !!!

Xa lạ!!!!

Hoàn toàn xa lạ!!!!

Đồng hồ trên giường là 8h sáng. Anh ngũ từ đêm qua đến gìơ???

Tần Diệp hoảng loạn, như nhớ ra gì đó anh đột nhiên bật dậy. Xốc chăn dầy của khách sạn trên người mình ra xem 1 chút.

Phút chốc cả khuôn mặt trắng dã, cứng đờ.

Không mặc gì cả!!!

Chuyện đêm qua...

Người đàn ông kia ....

Tần Diệp hoảng loạn , cuống quýt 1 trận, anh xoay xoay người , kiểm tra thân thể mình.

Chợt góc chăn bên kia động đậy. Tim Tần Diệp như ngừng đập , giật thót.

Có người???

Anh hoảng loạn???

Là người đàn ông kinh tởm đêm qua???

Tần Diệp vội vội vàng vàng muốn mặt quần áo, anh hoảng loạn lui lui ra mép giường ,rồi trực tiếp rơi xuống đất.

Chăn dày cũng bị kéo đi, người trên giường lộ ra.

Anh đứng hình vài giây rồi bỗng nhìn cô trân trối.

Là cô ấy!!! Ninh Tư Vy.

Ninh Tư Vy bị anh làm ồn ào, mơ mơ màng màng tỉnh giất,ngồi dậy.

Cô nhìn anh đang ngồi trên đất trân trối nhìn cô thì dụi dụi mắt, vươn vai 1 cái. 1 trạng thái vừa tỉnh ngủ.

Nhưng... cô mặc quần áo!!! 1 thân quần áo nghiêm túc.

- Anh nhìn tôi làm gì ???

- Cô...

Tần Diệp hồi thần hốt hoảng túm lấy quần áo trên đất, che chắn trên người mình. Gịong điệu hơi âm trầm tức giận :

- Cô ... đã làm gì với tôi???

Tần Diệp hoàn toàn không nhớ chút gì phát sinh hôm qua.

Ninh Tư Vy nhíu mày, cô nhanh chóng tuột xuống đất ngồi trước mặt anh.

- Anh muốn tôi làm gì??

- Tôi... Tần Diệp quẩn bách, vừa tức giận vừa xấu hổ.



- Tôi không có hứng thú với người không tỉnh táo!!! Cho nên đêm qua không có gì!!

Ninh Tư Vy lãnh đạm , phi thường nghiêm túc lên tiếng.

- Vậy quần áo của tôi là sao???

- Tự anh cởi!!!

Vành tai Tần Diệp lập tức đỏ bừng, 2 má cũng đỏ lên, rồi cả khuôn mặt anh nóng bừng.

- Tôi không làm gì hết!!! Nhưng mà có điều ... cái gì nên thấy đã thấy, không nên thấy cũng đã thấy !!! Vóc dáng rất đẹp nha!!

Ninh Tư Vy sáp lại gần anh, lưu manh trêu chọc.

- Cho nên nếu bây giờ anh muốn làm chút gì đó , tôi rất vui lòng cùng anh!!!

Bàn tay hư hõng của Ninh Tư Vy lướt trên làn da bụng anh.

Tần Diệp xấu hổ , thẹn quá hóa giận hất tay cô ra.

Túm lấy mền và quần áo phi vào nhà tắm.

Anh ở trong nhà tắm kiểm tra nữa ngày, thật sự trừ rất mệt , cơ thể uể oải thì cũng không còn gì bất thường. Thật đúng là không xảy ra gì hết. Anh mới từ từ bình tĩnh lại. Ánh mắt Tần Diệp như xuyên qua cữa phòng tắm nhìn ra bên ngoài.

Là cô ấy đã cứu mình ??

Anh vội vàng mặc quần áo , rồi đi ra ngoài.

(15)

TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!

Ngoại Truyện

TẦN DIỆP - CƯNG CHIỀU ANH NHẤT!

Lúc Tần Diệp từ nhà tắm đi ra, anh thấy Ninh Tư Vy đang ngồi ngáp dài ngáp ngắn trên giường.

Trên người quấn chăn thành 1 cục. Tay cô từ trong chăn thò ra, lướt lướt điện thoại.

Điều hòa chắc đã được cô tắt đi, cữa sổ mở ra, cánh hoa đào bên ngoài tung bay, rơi cả vào phòng.

Gió thổi , làm rèm cữa mỏng cũng tung bay.

- Chuyện... chuyện đêm qua cảm ơn cô!!!

- Không cần khách khí!!! Dù sao tôi cũng không phãi cứu anh không công!!!

Câu sau Ninh Tư Vy nói vô cùng nhỏ.

- Hả???

Tần Diệp ngây ngơ hõi lại.

- Không có gì!! Đi, tôi đưa anh về!!!

Ninh Tư Vy đứng lên, phi thường nhanh nhẹn túm lấy túi xách to lớn của mình. Kéo anh ra cữa.

Tần Diệp muốn từ chối, nhưng chyện đêm qua cô vừa cứu mình , anh cũng không tiện mở miệng.

Vậy là đành để yên cho cô đưa anh về.

Nhưng Ninh Tư Vy vừa mở cữa phòng bước ra ngoài đã vội vàng quay người 180° , đẩy anh vào phòng lại , nhanh chóng đóng cữa.

- Cô.....

Cô ép người lên tường, tư thế vô cùng mờ ám. 1 tay cô chóng lên tường bên cạnh anh, 1 tay giơ lên chặn miệng anh.

- Im lặng!!!

Bên ngoài hành lang lao xao 1 hồi rồi yên tĩnh.



Cô cũng không để tâm tình cảnh mờ ám lúc này của 2 người. Bỉu môi:

- Muốn bắt tôi ??? Ngây thơ!!!

Đáy lòng Tần Diệp hơi hoảng loạn, cô lại gây ra "vụ án" gì rồi???

Ninh Tư Vy mỉm cười , cực kì bá khí hào phòng nói với anh:

- Đi, tôi đưa anh về!!!

Trên mặt Tần Diệp là 1 mãnh hoang mang và mờ mịt. Cứ có cảm giác không đúng....

-----------

Tận đến khi anh nhìn cô gái nằm dài trên ghế sofa nhà mình chơi game, rồi lại nhìn túi "hành lý" của cô ấy , Tần Diệp mới biết là không đúng chổ nào !!!

Cô nói cô bị đuổi khõi nhà rồi!

Rất đáng thương rồi!!!

Không còn nơi nào để đi rồi!!!

Nể tình cô cứu anh 2 lần , anh phãi thu nhận cô , chứa chấp cô đi !!!!

Tần Diệp nhìn cô, tâm tình vô cùng phức tạp.

Anh mang hành lý của cô vào phòng khách, thu dọn 1 chút.

Lúc dọn dẹp, cái túi không được cô kéo kĩ , tiền bên trong rơi ra.

1 sấp...

Tần Diệp lắc đầu, cô sao lại để tiền lung tung như vậy!! Anh cảm thấy 1 sấp là khá nhiều rồi...

Ai ngờ khi mở túi ra, anh choáng váng ..

1 Túi!!!

Chơi trò gì vậy??

Nhiều tiền như vậy mà cô còn nói đến thê thảm, anh cũng xém tin luôn rồi????

- Sao cô có thể không lo sợ gì mà thoải mái ở lại trong nhà tôi vậy??? Hơn nữa ,còn nhiều tiền như vậy...

Tần Diệp có chút nghi hoặc nhìn cô.

- Ồ, ừm... không sợ!!

Ninh Tư Vy hờ hững liếc nhìn 1 cái rồi lại cắm cúi chơi game,trả lời 1 câu qua loa cho anh lấy lệ.

- Cô không sợ tôi làm gì cô sao???

Tần Diệp lại gần hõi cô.

Ninh Tư Vy đại khái là bị làm phiền chơi game. Nhân vật của cô chết queo rồi.

Cô quăng điện thoại đi.

Bất chợt cô xoay người đè anh lên ghế sofa, động tác dể dàng chế trụ, hơi thở cô khi nói chuyện cơ hồ thổi bên tai anh, ngứa ngái tận đáy lòng, Tần Diệp hoàn toàn không biết phãi phản ứng như thế nào :

- Dựa vào anh??? Vẩn là nên lo tôi có làm gì anh không đi!!!

Ngón tay Ninh Tư Vy khẽ chạy trên mặt anh, chạm nhẹ nơi khóe môi 1 chút. Cô sát lại gần anh , khóe môi nhếch lên . Loại lời nói mập mờ và tư thế này của cô làm anh có chút mê man.

Bỗng nhiên cô cúi đầu dán lên môi anh 1 nụ hôn, thật nhẹ nhàng rồi nhanh chóng buông anh ra, bước đi.

Hô hấp Tần Diệp như ngừng lại, rồi phút chốc nổ tung.

Đột nhiên anh có cảm giác, anh vừa dẩn sói về nhà rồi !!!
« Chương TrướcChương Tiếp »