Chương 4: Lén xuất cung

Đêm nay, Quân Lâm vô luận như thế nào đều ngủ không được, trong đầu của nàng tràn đầy hình ảnh xế chiều hôm nay khi nhìn thấy vị mỹ nhân kia. Thái tử hẳn là rất thích vị kia mỹ nhân, nếu không sao lại cư nhiên cũng không giới thiệu chứ?

Nhất định là sợ nàng bị người đoạt đi thôi. Suy nghĩ một chút, trong đầu lại nổi lên dáng dấp của nàng, nhất thời một trận kích động. Nàng cảm giác, chính là có phải hay khôngbị bệnh , mình cũng là nữ tử a, sao cũng lại đối với một người nữ tử s nhớ mãi không quên chứ?

“Nghiêm Quân Lâm a Nghiêm Quân Lâm, ngươi khẳng định là bị điên rồi, vẫn là mau ngủ đi, khi tỉnh thì sẽ quên mất.” Nàng tự mình lẩm bẩm, thẳng đến khi mệt mỏi mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau nàng đã bị Tiểu Lan kéo dậy, nàng thập phần không tình nguyện chu mỏ oán giận Tiểu Lan. Cư nhiên, phá rối giấc ngủ của nàng.

“Quân Lâm, ngươi thực sự phải học tập cho giỏi, không thì sau này ngươi còn có thể bị người khác khi dễ. Làm bằng hữu tốt của ngươi, ta nhất định phải hảo hảo giám sát ngươi. Không thể để cho ngươi lại cứ như thế đi xuống.” Tiểu Lan nghiêm túc nói.

“Đã biết, đã biết, cô nãi nãi của ta, ta sẽ học.” Quân Lâm đưa hai tay cầu xin tha thứ, nghĩ thầm vài thứ kia nàng đã sớm biết, cũng không thể nói rõ được, không thể quang minh chính đại mà nói ra.

Cũng chỉ có thể giả bộ học. Nàng thế nhưng làthiên tài của thế kỷ ba mươi hai nha mấy thứ này sao làm khó được đảo nàng chứ? Suy nghĩ một chút, nàng lại có ý “Trả thù” Tiểu Lan, sau đó lại ngây ngốc nở nụ cười.

“Quân Lâm, điều không phải ta nói ngươi a, ta vừa nhìn ngươi cười đắc như vậy gian trá, chỉ biết ngươi lại có ý xấu gì nha.”

Tiểu Lan nói xong liền nhéo Quân Lâm một cái. Thúc giục nàng nhanh lên một chút đi học tập. Đáng thương, Quân Lâm không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đứng dậy.

Nghĩ thầm tương lai nhất định cấp ngươi chờ coi. Ha ha ~~~ nàng ở trong lòng liều mạng tưởng tượng hình ảnh Tiểu Lan sau này bị nàng chỉnh thảm

Tiểu lan đưa cho Quân Lâm rất nhiều thư, làm cho nàng sáng sớm đã phải ở trong phòng học bài. Đáng tiếc, Quân Lâm cũng không ngồi một chỗ được lâu, thừa dịp Tiểu Lan giúp nàng lấy điểm tâm liền chuồn đi.

Trên đường, nàng thấy được một bờ tường cao cao, sau đó nhìn tường bên kia, nhất thời hưng phấn vô cùng. Trước đây, sở trường của nàng chính là leo trèo. Một hồi sau, chỉ thấy nàng nhanh chóng trèo lên cây, bắt lấy thân cây hướng lên trên.

Nhưng khi, nàng từ bờ tường nhìn xuống lại nói không nên lời, bất giác mà thở dài. Bởi vì, phía dưới mặt đất cứng rắn, không có thứ gì để bám vào. Với ánh mắt quyết tâm, nàng nhảy một cái.

Mặc dù biết trước là đau đớn, nhưng vẫn không chịu được mà kêu một tiếng. May mắn, chỉ là bị trầy da không có bị thương gì nhiều. Quan Lam nghỉ ngơi một chút liền lập tức hướng chợ mà đi đến.

Rốt cuộc đi tới chợ, nàng ở thời đại tân tiến, nên khi nhìn đến triều đại này liền cảm thấy có chút thú vị. Vừa đi vừa nhìn các cửa hàng bên đường thưởng thức, không chú ý có một chiếc xe ngựa đang lao về phía nàng.

Nàng may mắn được một vị nam tử mặc áo lam cứu. Nàng ngốc tại chỗ nhìn nam tử áo lam, hẳn là đã bị kinh hách.

“Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?”

Giọng nam trầm thấp vang lên, đem Quan Lâm trở về thực tại. Thế, nàng mới phát hiện chính mình đang bị một nam tử xa lạ ôm vào trong ngực, nhất thời đỏ mặt không thôi.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi là ta thất lễ: Quan Lâm cúi đầu nói.

“Không sao, tiểu huynh đệ về sau đi đường nhớ cẩn thận chút”. Nam tử khẽ cười nói.

“Đa tạ, huynh đài nhắc nhở” Quân Lâm mỉm cười nói, nghĩ rằng chính mình lần đầu tiên ra ngoài liền gặp được người tốt. trong lòng liền vui vẻ.

“Vì đáp lại ân tình cứu mạng, ta mời huynh uống một chén có được không?” Quân Lâm hỏi.

“Ha ha, như vậy thật tốt”. Nam tử hào sảng nói.

Đến tửu quán.

“Ta đây, xin thỉnh giáo đại danh của huynh?” Quân Lâm nâng chén mời.

“Ha ha, tại hạ Ngụy Viễn Chinh” Nam tử cũng nâng chén nói.

“Tiểu đệ Quân Lâm” Quân Lâm nâng chén lại nói “Hảo tửu!”.

“Ha ha, Quân Lâm huynh đệ chính là tri kỷ của rượu. Ta đã nhiều năm chưa uống đến” Nói xongNgụy Viễn Chinh cũng nâng chén uống.

“Ha ha, hôm nay gặp được huynh chính là vinh dự của đệ, không biết huynh có muốn cùng tiểu đệ kết làm huynh đệ không? Quân Lâm gặp được Ngụy Viễn Chinh dũng cảm như thế, nổi lên kết bái chi tâm. Kỳ thật là nàng muốn thử xem hương vị của kết bái là như thế nào.

“Hảo, có thể có được Quân Lâm, một đệ đệ nhã nhặn thanh tú như vậy, là phúc khí củaNgụy Viễn Chinh ta” Vì thế liền xuất ra một thanh chùy thủ tinh xảo hướng trên ty cắt một đường. Đem máu nhỏ vào trong rượu, sau đó đưa cho Quân Lâm. Chỉ thấy bộ dạng của nàng hối hận muốn chết, làm choNgụy Viễn Chinh buồn cười. Cuối cùng vẫn là đem huyết nhỏ vào trong rượu.

Sau đó, đem lên uống một nửa lại đưa chén rượu cho Quân Lâm, nàng tiếp nhận cũng hào khí nhắm mắt một ngụm nuốt vào.

“Hảo, thật tốt quá,Ngụy Viễn Chinh ta hôm nay rất vui. Quân Lâm, chúng ta hôm nay không vui không về.”

Nói xong, lại gọi hai vò rượu, Quân Lâm vừa thấy thiếu chút nữa té xỉu, nàng say thì như thế nào hồi 'Gia' a?