Chương 39: Cung chủ Thiên Âm Cung

“Y Tình!” Quân Lâm ôm Y Tình tức giận nhìn chằm chằm Cưu Dần.

Cưu Dần sững sờ ở nơi đó, hắn không nghĩ tới Y Tình lạ bảo vệ tên tiểu tử này. Thế nhưng nhi tử của hắn chết đi mối thù này trước sau không bỏ xuống được, hắn lần thứ hai tấn công về phía Quân Lâm, Quân Lâm cũng không phản kháng, ôm chặt Y Tình hôn nàng, chờ đợi cái chết giáng xuống.

“Dừng tay.” Người đến hóa giải thế tiến công của Cưu Dần.

“Nhâm Sương Sương, là ngươi sao?” Cưu Dần kinh ngạc nói, đồng thời cũng cảm thấy phẫn nộ.

“Ngươi phản bội sư đệ ta, ngươi tiện nhân này.”

“Hừ, Cưu Dần, ngươi đừng giả bộ, Lạc Thanh là ngươi hại chết, ngươi còn dám nguỵ biện sao?” mẫu thân của Y Tình, Thiên Âm Cung Cung chủ —- Nhâm Sương Sương cười lạnh nói.

Nàng nhìn Y Tình cùng Quân Lâm một chút, trong lòng lo lắng, liền đối với Quân Lâm nói. “Ngươi nhanh nghĩ biện pháp trước tiên trị thương cho Tình nhi a!”

“Ân.” Quân Lâm bị khung cảnh này làm cho lo lắng, nhưng được Nhâm Sương Sương làm cho tỉnh, bận bịu vận công cho Y Tình bảo vệ tâm mạch, thực sự sợ sẽ bị loạn a!

“Hừ, Nhâm Sương Sương, ngươi đừng nói oan uổng lão phu, năm đó ngươi cùng phanh phu đến công đánh Cửu âm giáo của chúng ta. Sư đệ vì hộ giá mà chết, vì hủy diệt chứng cứ, các ngươi một cây đuốc đốt hết tất cả, khi ta muốn cản cũng không kịp. Ngay cả thê tử của ta đang mang thai đều không thể may mắn thoát khỏi.” Cưu Dần biểu hiện thống khổ, không giống như nói giả.

“Điên đảo thị phi trắng đen là sở trường của ma giáo các ngươi.” Nhâm Sương Sương cười lạnh nói.

Tiếp theo liền tấn công về phía Cưu Dần. Cưu Dần bi phẫn nghênh chiến.

Quân Lâm nghĩ thầm muốn mau nhanh tìm tới lão ca vì là Y Tình trị thương , còn mẫu thân của Y Tình nàng đã không còn cách nào bận tâm, Thiên Âm Cung Cung chủ nên so với nàng lợi hại hơn nhiều, nàng ôm Y Tình liều mạng xông ra khỏi trùng vây, sau đó cướp được một con ngựa liền hướng xe ngựa chạy đi.

“Y Tình, ngươi nhất định phải sống sót, ngươi nếu như chết rồi, ta cũng không muốn sống nữa.” Quân Lâm dán vào lỗ tai Y Tình không ngừng mà nói, hi vọng nàng nghe được.

Vũ Yên bọn họ chạy tới một địa phương khá bí ẩn chờ Quân Lâm cùng Y Tình, bất đắc dĩ đợi rất lâu rồi cũng không thấy bọn họ trở về, ba người đều phi thường lo lắng.

“Sao lâu vậy còn chưa có trở lại?” Vũ Yên lo âu lẩm bẩm.

“Sẽ không sao đâu, Quân Lâm lẽ ra có thể trốn ra được.” Nghiêm Thái Hiền rốt cục cũng bắt đầu lo lắng lên.

“Nhưng là Y Tình bị thương, bọn họ không dễ ứng phó.” Vũ Yên cau mày nói.

“Ta đi xem xem.” Nghiêm Thái Hiền lo lắng nói.

“Vậy ngươi cẩn trọng một chút.” Vũ Yên dặn dò nói.

“Ân, Nhan công tử, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Vũ Yên cô nương a.” Nghiêm Thái Hiền không quên bàn giao Nhan Tử Đình bảo vệ tốt người vợ của muội muội mình.

Nhâm Sương Sương cùng Cưu Dần đánh đến khó khăn chia lìa, hai người công lực không phân cao thấp. Nhưng là Nhâm Sương Sương mong nhớ Y Tình thương thế cho nên không muốn ham chiến, thấy Quân Lâm mang theo Y Tình đã đi xa liền thừa cơ rời đi.

Mà Quân Lâm thì lại ôm Y Tình một bên rơi lệ một bên chạy đi, rốt cục cùng đi ra ngoài tìm liền gặp Nghiêm Thái Hiền.

“Quân Lâm,Y Tình sao vậy?” Nghiêm Thái Hiền xem Quân Lâm khóc đến như vậy thương tâm liền lo lắng nói.

“Ca, cứu….cứu nàng.” Quân Lâm ôm Y Tình co quắp trên mặt đất.

Nghiêm Thái Hiền nhìn Quân Lâm như vậy khổ sở trong lòng, Quân Lâm chỉ có ở thời điểm cầu hắn mới gọi ca. Hắn tiếp nhận Y Tình xem qua thương thế của nàng, Quân Lâm nhing Nghiêm Thái Hiền cau mày trong lòng liền khó chịu.

“Chúng ta trước tiên cần phải tìm một nơi thật sạch, như vậy mới thuận tiện cho ta làm giải phẫu.” Nghiêm Thái Hiền nói.

“Ca,Y Tình có cứu được, đúng không?” Quân Lâm ước ao hỏi.

“Xem tình huống như thế nào đã.” Nghiêm Thái Hiền không xác định được, hắn không muốn vì an ủi Quân Lâm mà lừa dối nàng nói nhất định có thể cứu sống Y Tình.

Nghiêm Thái Hiền mang theo Quân Lâm cùng Y Tình tìm tới nơi của Vũ Yên cùng Nhan Tử Đình, năm người đến trấn gần nhất tìm một cái khách sạn.

Nghiêm Thái Hiền trấn định vì là Y Tình làm giải phẫu. Quân Lâm thì lại lo âu nhìn cửa phòng, Vũ Yên thì lại đau lòng nắm tay của Quân Lâm để an ủi. Nhan Tử Đình thấy Quân Lâm loại này thương tâm gần chết liền không cảm thấy Quân Lâm Hoa Tâm này không xứng với Vũ Yên.

Trên thực tế Quân Lâm quan tâm bảo vệ mỗi một người nữ tử mà mình yêu, chỉ là một người không cách nào chăm sóc mọi người chu toàn.

Quân Lâm cảm giác mình vô dụng, lại được Y Tình ba lần bốn lượt cứu giúp, nàng giờ khắc này mới ý thức tới chính mình cần trở nên mạnh hơn, cần sức mạnh lớn hơn đến bảo vệ người mình yêu.

Nàng nhìn chằm chằm cửa phòng, Y Tình liền nằm ở bên trong, nàng hi vọng giờ khắc này người nằm ở bên trong chính là chính mình, nàng thật sự rất sợ mất đi Y Tình, không biết nói thời điểm nào Y Tình đã thâm nhập đến cốt tủy của nàng, trở thành phần không thể thiếu.

Vũ Yên thấy mắt Quân Lâm không di chuyển chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng, biết nàng lo lắng Y Tình, nhưng là nhìn thấy Quân Lâm hồn bay phách lạc trong lòng nàng đau quá, nếu như hôm nay nằm ở bên trong chính là chính mình Quân Lâm cũng sẽ như vậy sao?

Nàng nhìn Quân Lâm đau lòng lại nghĩ. Nhan Tử Đình nhìn bọn họ như vậy trong lòng cũng không dễ chịu, hắn có thể bồi Vũ Yên càng ngày càng ít, nếu như không thể nhìn Vũ Yên hạnh phúc, hắn sao vậy có thể yên tâm rời đi?

Thời gian phảng phất như một thế kỷ, Nghiêm Thái Hiền mỏi mệt đi ra, Quân Lâm vội vã xông lên hỏi “Sao rồi?”

Nghiêm Thái Hiền vỗ vỗ vai nàng thở dài nói. “Này là bị nội thương thật sự không tốt, ta đã tận lực.”

“Sẽ không đâu” Quân Lâm kêu gào vọt vào cửa phòng, Vũ Yên cùng Nhan Tử Đình theo sát phía sau.

Quân Lâm chạy vội tới bên giường ngóng nhìn Y Tình, lệ từ lâu chảy khô, nàng nghẹn ngào không nói ra được một câu. Vũ Yên ôm lấy nàng kiên thấp giọng gào khóc.

Nhan Tử Đình chỉ có thể trầm mặc. Bỗng nhiên một trận Thanh Phong thổi qua, Nhâm Sương Sương chẳng biết lúc nào đã đứng trước giường.

“Khóc có để làm gì, trọng yếu chính là phải cứu Y Tình.” Nhâm Sương Sương lạnh lùng nói.

“Thế nào mới có thể cứu Y Tình?” Quân Lâm đầy hi vọng ánh mắt đối đầu tầm mắt lạnh lẽo của Nhâm Sương Sương.

“Trước kia minh chủ võ lâm Cổ Chân có một đệ nhất thiên hạ mỹ nhân như là một người con gái thuốc, hắn vì bảo bối của hắn con gái tìm liền thiên hạ linh dược, ở hắn Chân diễm sơn trang có một cây xích liên đặc biệt quý giá, có thể chữa được thương thê của Tình nhi, ngươi nếu có thể lấy được xích liên, Tình nhi thì có cứu.” Nhâm Sương Sương nói.

“Chân diễm sơn trang ở nơi nào, ta muốn đi.” Quân Lâm dấy lên cõi lòng đầy hi vọng, chỉ muốn hiện tại liền đem cái xích liên lấy được.

“Ngươi đừng vội, ta sẽ dẫn ngươi đi.” Nhâm Sương Sương nói.

“Bà bà, Quân Lâm lần đi này có thể bị nguy hiểm hay không?” Vũ Yên lo lắng nói.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại tương lai của chính con rể mình.” Nhâm Sương Sương đã thật sâu cảm nhận được Y Tình đối với Quân Lâm cảm tình, mặc dù Quân Lâm thương tổn Y Tình, nhưng Y Tình vẫn lấy thân bảo vệ, có thể thấy được nàng đối với Quân Lâm yêu sâu bao nhiêu, nếu như vậy nàng chỉ có tôn trọng lựa chọn của Y Tình.

Vũ Yên nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nắm tay Quân Lâm bởi vì lo lắng mà bốc lên mồ hôi lạnh. Quân Lâm thì lại nghĩ sớm một chút lấy xích liên cứu Y Tình, nàng kiên định địa nắm tay Vũ Yên.

“Các ngươi cố gắng chăm sóc Y Tình, chờ ta lấy được dược sẽ trở lại. Vũ Yên, ngươi cũng phải chăm sóc thật tốt chính mình. Ta không hy vọng các ngươi bất luận là ai có chuyện, biết không?” Quân Lâm nhìn thẳng Vũ Yên.

“Ân, ta biết. Ngươi phải cẩn thận.” Vũ Yên yên nhiên cười nói, nàng biết Quân Lâm là sợ chính mình đối với Y Tình có khúc mắc.

“Được rồi, ngươi chuẩn bị một chút đi theo ta đi.” Nhâm Sương Sương lạnh lùng đánh gãy các nàng.

Quân Lâm thả ra tay Vũ Yên ra đến bên giường nhìn Y Tình mặt tái nhợt, nàng không hiểu Nhâm Sương Sương tại sao quan tâm con gái của chính mình nhưng không đến nhìn xem nàng đến cùng ra sao cơ chứ? Nàng sờ sờ trán Y Tình , sau đó cúi đầu hôn môi Y Tình một hồi mới đứng dậy theo Nhâm Sương Sương rời đi.