Chương 36: Đại hội võ lâm

Bầu không khí phiền muộn duy trì rất nhiều ngày, bởi vì võ lâm đại hội sắp đến. Quân Lâm ba người liền hướng về sân bãi của đại hội. Dọc theo đường đi, Quân Lâm luôn theo sát bên Vũ Yên, nhìn thấy Vũ Yên sắc mặt tái nhợt, nàng đau lòng cũng là áy náy, có thể Vũ Yên đã biết Y Tình.

“Vũ Yên, ngươi hình như không thoải mái, đi về nghỉ ngơi đi được không.” Quân Lâm nói.

“Không cần, ta không có chuyện gì.” Vũ Yên sợ sệt mình bị Quân Lâm coi như phiền toái, trong lòng bất an lại mở rộng mấy phần.

Quân Lâm nhìn Vũ Yên cố gắng vô sự, khá là bất đắc dĩ. Nàng quay đầu nhìn về phía Nhan Tử Đình, đã thấy hắn trầm trầm mặc không lên tiếng.

Thầm nghĩ hắn thường ngày không phải rất quan tâm Vũ Yên sao? Sao vậy hiện tại lại không nói lời nào?

Nếu như vậy, ba người trầm mặc đến đại hội. Quân Lâm không chịu được bầu không khínặng nề như vậy , liền kéo tay Vũ Yên nói. “Vũ Yên, tất cả chờ sau khi trở lại ta đều sẽ nói cho ngươi, hiện tại chúng ta thật vui vẻ xem xong cuộc tranh tài này được không? Ta không muốn ngươi suốt ngày cau mày, ta sẽ đau lòng.” Quân Lâm nói liền đưa tay ra vuốt lên đôi má của Vũ Yên.

“Ân.” Vũ Yên đáp nhẹ, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an, không biết Quân Lâm sẽ có lựa chọn như thế nào.

“Đại ca, ngươi cũng ở đây sao?.” Một âm thanh kinh hỉ đã kinh động đến ba người Quân Lâm.

“Đúng đấy, các ngươi cũng là đến xem đại hội võ lâm sao.” Quân Lâm lấy lại tinh thần nói.

“Ân, Tiểu Điệp tới thăm, ta liền bồi tiếp nàng đến rồi.” Tiểu tử kia chính là hai đứa lần trước cầu cứu.

“Giải thi đấu bắt đầu rồi, các ngươi yên tĩnh một chút.” Tiểu Điệp đột nhiên nói.

“Ồ.” Quân Lâm cùng tiểu tử kia đình chỉ hàn huyên, nhìn trên đài. Quân Lâm trong lòng nhớ Y Tình, mấy ngày không nhìn thấy nàng, trong lòng Quân Lâm nhớ nhung vô cùng a!

Minh chủ võ lâm uy nghiêm tuyên bố thi đấu bắt đầu. Sau đó các phái đại biểu dồn dập lên đài lấy ra đối thủ chính mình.

Cái gì Côn Luân a, Võ Đang a, Hoa Sơn a. . . So với thật nhiều, đều còn không thấy Y Tình, Quân Lâm trong lòng buồn bực, Y Tình không tới sao?

“Hiện tại tuyêndanh sách bố trận chung kết . . .” Trọng tài còn không tuyên xong liền nghe đến một đạo thanh âm dễ nghe.

“Đợi đã, để cho ta tới gặp Không Động Tào Quang một lần.” Chỉ thấy Y Tình khinh nhẹ bóng người lạc ở trên lôi đài, giống như tiên tử giáng trần. Quân Lâm trong tay căng thẳng, nhìn thấy Y Tình nàng không khỏi hưng phấn nhưng đồng thời cũng là lo lắng.

“Cô nương, ngươi là. . .” Cái kia trọng tài sửng sốt một chút hỏi.

“Thiên Âm cung, Lạc Y Tình.” Y Tình lạnh nhạt báo lên tên của chính mình.

“Há, cái kia. . . Các ngươi bắt đầu đi.” Trọng tài nói.

“Cô nương, không phải ta nói ngươi, là nữ tử nên ở nhà giúp chồng dạy con, học người tranh cái gì minh chủ võ lâm, rất không ra dáng nha!” Cái kia Tào Quang cười nói.

Y Tình nhưng không hề bị lay động, nói ”Bắt đầu đi.”

Quân Lâm ở phía dưới nỗi giận, cái này Hỗn Cầu lại dám nói như thế với Y Tình, nghĩ thầm có cơ hội nhất định phải cho hắn một bài học. Vũ Yên cảm nhận được tâm tình Quân Lâm chập chờn, biết hẳn là vì Y Tình nổi giận, liền cúi đầu.

Quân Lâm vốn là không phải chỉ có nàng một người, nàng đang hy vọng xa vời cái gì, chỉ cần có Quân Lâm yêu là tốt rồi. Vũ Yên tự mình cố gắng. Quân Lâm chú ý tới vẻ mặt Vũ Yên, liền đưa tay kéo nàng, đối với nàng nở nụ cười. Vũ Yên trong lòng biết được, dù có Y Tình ở đây, Quân Lâm vẫn nhớ chính mình.

Trên đài Y Tình ác liệt thế tiến công khiến Tào quang liên tục bại lui, cuối cùng bay xuống lôi đài, lại không bị trọng thương, xem ra Y Tình đã hạ thủ lưu tình.

“Được!” Uy nghiêm minh chủ võ lâm nói. Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu trọng tài công bố danh sáchtrận chung kết .

Y Tình đương nhiên trúng cử, đón lấyđối thủ chung kết .

Trải qua một vòng lại một vòng thi đấu, Y Tình rốt cục thắng được đệ nhất. Quân Lâm trong lòng vì là Y Tình hài lòng, căng thẳng trong lòng cũng đã có thể thả xuống.

Ngay ở thời điểm trọng tài muốn tuyên bố kết quả, một đạo cười khẩy âm thanh truyền đến ︰ “Để bản tôn cũng tới mở mang cái gọi là đại hội võ lâm!”

Theo âm thanh trên đài xuất hiện một thân mang thanh sam tà mị nam tử, Quân Lâm thả xuống tâm lại điếu lên.

“Đây chính là minh chủ võ lâm đời kế tiếp sao, không nghĩ tới mỹ mạo như vậy, để bản tôn vừa vặn mang về làm cái tiểu thϊếp nha.” Nam tử kia đùa giỡn nói.

Quân Lâm trong lòng nhất thời bốc lên lửa giận, trực tiếp mắng hắn cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga!

“Động thủ đi.” Y Tình như là đã sớm dự liệu được hắn trở về, vì lẽ đó không có vẻ mặt kinh ngạc bình tĩnh nói.

“Ha ha, tiểu cô nương ngươi là ám chỉ ta có thể ra tay với ngươi sao?” Tà Tôn khinh bạc nói.

Quân Lâm phẫn nộ, nếu như trên người nàng có súng đã sớm một súng bắn chết hắn. Người chung quanh đều tức giận trừng mắt nhìn Tà Tôn, bởi vì hắn là nhi tử của ma giáo giáo chủ —Cưu Diệc, thường ngày hái hoa vô số, thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt đối, so với cha chỉ có hơn chứ không kém.

Y Tình nhìn hắn, đột nhiên ra tay. Hai người liền như vậy ngươi tới ta đi đánh nhau loạn xạ. Nhan Tử Đình tới gần Vũ Yên, đưa nàng bảo hộ bên trong l*иg ngực của mình, Quân Lâm nắmlòng bàn tay Vũ Yên gấp gấp nhìn kỹ nhất cử nhất động trên đài.

Lòng bàn tay đều toát cả mồ hôi, Vũ Yên ngẩng đầu nhìn Quân Lâm một chút, chỉ thấy Quân Lâm nhìn trên đài không rời mắt, trong lòng nhất thời thất lạc. Nàng nhìn thấy Nhan Tử Đình không biết chuyện gì đi tới bên người nàng liền suy nhược mà đối với hắn cười cười lại cúi đầu. Đánh nhau trên đài càng ngày càng kịch liệt, gió kiếm vọt tới dưới đài, Quân Lâm quýnh lên đem Vũ Yên chặn đến phía sau.

“Tử Đình, ngươi bảo vệ Vũ Yên, ta xem cái kia cái gì Tôn kia không phải đồ tốt , ta nghĩ đi xem xem có cái gì có thể giúp đỡ Y Tình không.” Quân Lâm vội vàng phân phó nói.

Vũ Yên nguyên bản mừng rỡ Quân Lâm liều bảo vệ mình, nhưng lại nghe được hắn lại muốn đem chính mình ném cho người khác bảo vệ, chính mình nhưng phải đi giúp Y Tình. Nàng ngẩng đầu nhìn Quân Lâm, nhưng Quân Lâm sốt ruột không có chú ý tới ánh mắt nàng thương tâm . Quân Lâm rời đi, Nhan Tử Đình liền đem Vũ Yên mang tới cách võ đài địa phương xa xa quan sát.

“Vũ Yên, hắn như vậy chần chừ, ngươi sao vậy có thể nhận được hắn?” Nhan Tử Đình nói.

“Ta yêu hắn, chỉ cần trong lòng hắn có ta liền được rồi.” Vũ Yên nhìn phương hướng võ đài nói nhỏ.

Nhan Tử Đình nhìn nàng, ở đáy lòng thật sâu thở dài, Vũ Yên, ta còn có thể cùng ngươi bao lâu?

Quân Lâm đi tới phía dưới lôi đài, dựa vào ba mươi năm công lực, nàng tự nhiên không sợ gió kiếm, nhưng nhìn thấy cái kia Tà Tôn đưa tay đưa về phía trước ngực Y Tình, Y Tình mau mau né tránh, lại bị hắn chiêu này giương đông kích tây thành công, thế nhưng Tà Tôn cũng không khá hơn chút nào, kết quả lưỡng bại câu thương. Quân Lâm vội vã chạy lên đài ôm lấy Y Tình, sốt sắng mà nhìn nàng nói︰ “Y Tình?”

“Ta. . . Ta không có chuyện gì.” Y Tình nói xong liền phun ra một ngụm máu đen.

Quân Lâm hận hận trừng mắt cái kia Tà Tôn, nàng vỗ về Y Tình làm cho nàng thuận khí, kết quả cái kia Tà Tôn còn muốn đánh lén.

“Cẩn thận!” Y Tình gấp gọi.

Quân Lâm ngẩng đầu tức giận với hắn chạm nhau một chưởng. Như thế rất tốt, cái kia Tà Tôn nguyên bản không bị thương có thể dễ dàng đánh đổ Quân Lâm, nhưng là hắn một mực chịu Y Tình mười phần chưởng lực, công lực chỉ còn hai phần mười, lập tức liền cho Quân Lâm đánh bay ra ngoài.

“Quân Lâm!” Y Tình muốn ngăn cản Quân Lâm tiếp tục công kích, nhưng là Quân Lâm trong lòng chỉ muốn hả giận, đem những ngày qua buồn bực cùng đối với Y Tình lo lắng đồng loạt tiết đi ra.

Một đời hung ác hái hoa đạo tặc liền như vậy chết thảm ở dưới chưởng Quân Lâm. Y Tình lo âu nhìn Quân Lâm. Quân Lâm sau khi hả giận mới biết mình gϊếŧ người rồi, liền chạy đến bên người Y Tình khóc lên. Y Tình đau lòng vỗ vỗ vai Quân Lâm, nghĩ thầm Quân Lâm gây phiền toái, e sợ đến về sớm một chút mới tốt.

“Y Tình thương thế người thế nào?” Quân Lâm xoa xoa nước mắt nói.

“Không có chuyện gì.” Y Tình sắc mặt tái nhợt.

Quân Lâm không tin, nàng ôm lấy Y Tình, đưa nàng mang tới nhà trọ Cửu Khúc.

“Ta cho ngươi tìm đại phu đi.” Quân Lâm nói, Y Tình kéo Quân Lâm không cho nàng đi.

“Trên người ta có dược, nội thương đại phu cũng rất khó ra tay.”

“Có dược ngươi sao vậy không sớm hơn một chút ăn vào?” Quân Lâm trách cứ.

“Đã quên.” Y Tình cười nhạt nói.

“Ngươi sao vậy có thể như thế không yêu quý thân thể của chính mình, cũng không sợ người lo lắng sao?” Quân Lâm cho nàng phục rồi một viên dược nói.

“Ngươi quan tâm ta?” Y Tình nói.

“Ta đương nhiên quan tâm, ngươi nếu là có cái gì sự, ta. . .” Quân Lâm vừa nghĩ tới Y Tình nếu như có chuyện trong lòng liền không kịp thở. Y Tình nhìn Quân Lâm, nhìn thấy trong mắt nàng trần trụi lo lắng, trong lòng liền tràn ngập hạnh phúc.

———————————————————————————————-

“Quân Lâm, ngươi có ở bên trong không?” Vũ Yên ở ngoài cửa hỏi. Quân Lâm lúc này mới muốn từ bản thân dĩ nhiên trực tiếp cùng Y Tình trở về, đem Vũ Yên cùng Nhan Tử Đình rơi vào nơi đó.

“Ngươi trước nghỉ một lát.” Quân Lâm nhẹ giọng nói. Y Tình gật gật đầu.

“Vũ Yên, ta ở đây.” Quân Lâm mở cửa đi ra, sau đó lôi kéo Vũ Yên đến trong phòng Vũ Yên.

“Xin lỗi, Vũ Yên, Y Tình bị nội thương, nhất định phải mau nhanh trị thương, vì lẽ đó ta đã quên đi tìm các ngươi.” Quân Lâm hổ thẹn giải thích.

“Không sao, trị thương quan trọng. Y Tình cô nương thương thế nào?” Vũ Yên quan tâm hỏi.

“Còn không biết nữa, nàng mới vừa phục ngủ rồi.” Quân Lâm nói.

“Y Tình cô nương cũng là người Quân Lâm yêu thích sao?” Vũ Yên thăm dò hỏi.

“Ân, Vũ Yên, ngươi chú ý sao?” Quân Lâm nhìn Vũ Yên, không muốn lừa dối nàng.

“Ta nói rồi chỉ cần trong lòng Quân Lâm có ta là tốt rồi.” Vũ Yên trong mắt như bị bịt kín một tầng ưu sầu.

“Cảm ơn ngươi!” Quân Lâm ôm lấy Vũ Yên tạm thời đem buồn phiền lắng đọng xuống.