Chương 22: Quyết chiến đắc thắng

Quân Lâm đứng thật cao ở trên tường thành, nhìn Ngụy Viễn Chinh mang theo năm vạn đại quân cùng với quân địch giằng co.

Chỉ nghe thấy tiếng binh lính reo hò nhằm về phía địch nhân, tiếp đến là tiếng đao kiếm đυ.ng nhau, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi. . .

Trong giây lát, đang lúc tinh phong huyết vũ, trong lòng Quân Lâm thật sự là khó chịu vô cùng. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tàn khốc như vậy.

Đợi Ngụy Viễn Chinh đem quân địch dồn đến đường cùng, sau đó liền dẫn quân ta về nơi phòng thủ an toàn. Tất cả, chỉ còn chờ Quân Lâm hạ lệnh nã pháo. Quân Lâm bỗng nhiên do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ra lệnh nã pháo.

Trong nháy mắt khói của thuốc súng liền tràn ngập, chung quanh đều là xác của quân địch. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy một nữ tử mặc chiến giáp vung kiếm nhằm vào phía pháo, vội vàng nói

“Đủ rồi, dừng nã pháo!.”

Nàng vội vã leo xuống tường thành, chỉ thấy Ngụy Viễn Chinh đang cùng người nữ tử kia tranh đấu. Nàng đứng tại chỗ, nhìn xem quân địch chỉ còn lại có mấy nghìn nhân. Tất cả còn đang quyết tử chiến đấu, trong lòng không khỏi có chút bi thương.

“Đại ca, bắt sống nàng.” Quân Lâm hô lên.

“Người đâu, bắt sống ả.” Ngụy Viễn Chinh hạ lệnh.

Chưa tới một canh giờ, tất cả quân địch đều bị bắt làm tù binh, bao gồm cả cô gái kia —công chúa của quân địch .

Lúc bị giải về tù lao, nàng ấy vẫn rất phẫn hận ánh mắt nhìn thẳng, không chịu nhún nhường. Nàng vẫn trừng mắt nhìn Quân Lâm.

Quân Lâm hổ thẹn cúi đầu, thế nhưng hai nước giao chiến không thể nói ai đúng ai sai. Thắng làm vua, thua làm giặc đạo lý này mãi mãi không thay đổi.

———————————————————————————–

Trong nhà tù

“Công chúa, Đại Lăng chúng ta nguyên bản luôn muốn hòa bình, lần này là bất đắc dĩ gây ra xích mích mà chiến tranh. Chỉ do Lưu Vũ quốc nhiều lần gây hấn, trong lịch sử ở biên cương nhân dân Đại Lăng ta đã phải nhận hết sự dằn vặt của chiến tranh…..”.

“Cho nên, ta mong muốn quý quốc có thể cho chúng ta một cái công đạo, phải bồi thường tổn thất cho những gì chiến tranh gây ra.” Quân Lâm nói.

“Hừ, muốn chém muốn gϊếŧ tùy ý, đừng có mà giả mù sa mưa với ta. Ta sẽ không trúng kế của các ngươi đâu.” Công chúa hừ lạnh một tiếng.

“Aizzzz” Quân Lâm thở dài.

Nàng ấy chắc là hận chết chính mình đi, dù mình có khuyên bao bao nhiêu đi chăng nữa chỉ sợ là phí công thôi.

“Ngươi có gan thì gϊếŧ ta đi, chúng ta là người Lưu Vũ nhân thì không sợ chết, thua thì thua. Ta không sợ” Công chúa lạnh lùng nói.

“Ta sẽ không gϊếŧ ngươi.” Quân Lâm nói.

Nàng có điểm tức giận, nói “Hơn nữa, ta cũng không có ỷ thế hϊếp người, nhất là đối với một nữ nhân như ngươi! Hay là ngươi muốn ta làm thế với ngươi?”

Hừ, ta đương nhiên là không có gan để gϊếŧ ngươi a. Ta chỉ, muốn đánh lạc hướng ngươi thôi, không muốn ngươi nói về chuyện đó nữa.

“Ngươi tên hỗn đản này!” Công chúa mắng.

“Hừ!” Quân Lâm hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi.

————————————————————————————–

“Đại ca, xem ra ta phải tới nước Lưu Vũ một chuyến để đàm phán với hoàng đế bên đó rồi.” Quân Lâm nói.

“Ân. . . Bọn họ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu.” Ngụy Viễn Chinh nói.

“Vậy cũng phải thử một lần nữa a.” Quân Lâm nói.

“Ân.”

Vài ngày sau,hoàng đếnước Lưu Vũ đã ký kết giao ước.

“Trong vòng mười năm không được tới xâm phạm Đại Lăng, còn bồi thường cho Đại Lăng tổn thất hơn mười triệu lượng hoàng kim, lương thực mười vạn thùng. Yêu cầu Đại Lăng thả ramấy nghìn người của đại quân Lưu Vũ cùng Lưu Vũ công chúa - Ninh Bình”.

Tin chiến thắng truyền tới kinh thành, hoàng đế phê chuẩn. Lệnh cho Cửu hoàng tử Lăng Lân hồi kinh nhận thụ phong.