Chương 20: Đại pháo tất thắng

Quân Lâm nghỉ ngơi vài ngày, quân địch cũng không có một hành động tấn công nào nên tạm thời an tâm một chút, nỗi lo lắng cũng giảm được thêm vài phần.

“Quân Lâm, đại pháo đã chế tạo thành công.” Ngụy Viễn Chinh vui vẻ xông vào báo tin.

“Ở nơi nào, mau dẫn ta đi.” Quân Lâm hưng phấn nói.

“Đi theo ta.” Ngụy Viễn Chinh lôi kéo Quân Lâm hướng doanh trại thường để luyện võ mà đi.

“Oa, là ai lại lợi hại vậy, dĩ nhiên có thể chế tạo đại pháo hoàn mỹ như thế. Bất quá, chúng ta vẫn còn thời gian, đại ca có thể hay không tiếp tục chế tạo hai khẩu thành năm khẩu?” Quân Lâm cười nói.

“Ngươi nga!” Ngụy Viễn Chinh cưng chìu cười cười.

“Đại ca, là vị nào đại sư nào lại lợi hại như vậy a?” Quân Lâm nói.

“Đại sư?” Ngụy Viễn Chinh nghi hoặc.

“Chính là người chế tạo ra khẩu đại pháo này a?” Quân Lâm giải thích.

“Nga.” Ngụy Viễn Chinh suy nghĩ thật lâu cũng chưa chịu nói một lời nào, trên mặt lại hiện lên một tầng mây đỏkhả nghi.

“A. . . Đại ca, ngươi làm gì mà mặt lại đỏ như vậy?.” Quân Lâm chỉ vào Ngụy Viễn Chinh mặt đang đỏ mà reo lên.

“Quân Lâm.” Ngụy Viễn Chinh giận tái mặt, nói “Ta…mặt ta không có đỏ.”

“Ha ha, dạ dạ dạ, đại ca không có đỏ mặt, chỉ do Quân Lâm nhìn lầm thôi.” Quân Lâm cười theo nói.

“Người kia không thích gặp người ngoài, Quân Lâm muốn gặp hắn sợ rằng thật khó khăn.” Ngụy Viễn Chinh nói.

Đại ca thì có thể dễ dàng gặp hắn, người khác gặp thì lại khó khăn, lẽ nào đại ca là. . . là. . . Nàng ngẩng đầu nhìn Ngụy Viễn Chinh, không thể nào, đại ca là BL(*) a?

(*) Boy love

“Nga, tiểu đệ đã biết. Sau này, muốn làm cái gì liền làm phiền đại ca rồi.”

Quân Lâm cười nói. Hắc hắc, nguyên lai đại ca là thích nam nhân a, trách không được lại đối Vũ Yên không động tâm?

“Quân Lâm, đệ đặt cho đại pháo một cái tên đi.” Ngụy Viễn Chinh nói lảng sang chuyện khác.

“Ân. . . Hay đặt là Tất Thắng đại pháo đi, có đại pháo này chúng ta nhất định thắng.” Quân Lâm vui vẻ nói.

“Ân, Tất thắng đại pháo. . .” Ngụy Viễn Chinh phụ họa.

“Đại ca, chúng ta tìm một địa phương nào đó cách xa doanh trại thử pháo đi.” Quân Lâm nói.

“Tốt.”

“Oanh” . . . . . . . . . . . . .”Đùng”!

Thanh đại pháo đầu tiên của Đại Lăng, sẽ đem đến cho Đại Lăng một tương lai mới.

“Đại ca, huynh nhìn xem, thật là lợi hại!” Quân Lâm buông tay khỏi lỗ tai của mình, vui vẻ kêu lên.

“Ân. . .” Ngụy Viễn Chinh cũng tán thưởng không thôi, uy lực của nó thật là lợi hại! Có thứ này, làm sao sợ phải thua nữa?”

“Quân Lâm, ngươi như thế nào biết được thứ này?” Ngụy Viễn Chinh nghi hoặc, ngày hôm qua người kia cũng hỏi ai là người vẽ bản vẽ đại pháo này.

“A… Là do đệ nhìn thấy ở trong một quyển sách, sau đó không cẩn thận lại làm hỏng quyển sách đó, cho nên phải dựa theo trí nhớ mà tự mình vẽ ra.” Quân Lâm lấy đại một cái lý do lung tung mà trả lời.

“Nga” Ngụy Viễn Chinh thấy tiểu đệ trả lời hàm hồ cũng không muốn hỏi tiếp nữa.

Chắc tiểu đệ có chuyện bí mật gì không thể nói ra, mình cũng không nên mãi truy hỏi nữa. Chủ yếu, trận đánh này có thể thắng được là tốt rồi.

———————————————————————————-

Tiếp đến vài ngày, vẫn không thấy có bất cứ một động tĩnh nào của quân địch. Không có tới xâm chiếm.

“Đại ca, ta nghĩ chúng ta nên đem toàn bộ quân đội chỉnh đốn một lần, huynh thấy thế nào?”

“Đệ muốn chỉnh đốn như thế nào?”.

“Nếu như là một tập thể lớn muốn quản chắc chắn khó, nhưng nếu là một đoàn nhỏ liền dễ dàng hơn nhiều. Sau đó, phối hợp với chế độ thưởng phạt phân minh. Ta tin tưởng có thể đề cao tiềm năng của quân đội. Khai phá tiềm năng của mỗi người, ở các thời khắc mấu chốt đệ nghĩ chắc chắn sẽ có thể phát huy” Quân Lâm dừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Đệ nghĩ quân đội chia làm ba cấp: Quân, Sư, Doanh. Sau đó, xếp quân thành sáu đơn vị. Một Quân – năm Sư, một Sư – năm Doanh cứ thế mà suy. Như vậy, rất dễ quản lý, cũng thuận lợi để huấn luyện…..”

“Đồng thời, áp dụng vài lần hoạt động tập thể, nâng cao tinh thần vì tập thể của mọi người. Hơn nữa, ta cảm thấy nên sửa lại hình thức tập luyện truyền thống, chúng ta đem đổi thành huấn luyện dã ngoại mở rộng. Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn hủy bỏ các buổi tập luyện võ nghệ”.

”Chỉ là đem trọng tâm dời đi một chút, có thể đem năng lực ứng biến trước các tình hình thực thế của mọi người tăng lên. Quân đội không chỉ cần có võ nghệ mà còn cần có trí tuệ”.

“Cái gì gọi là huấn luyện dã ngoại mở rộng?” Ngụy Viễn Chinh thắc mắc hỏi.

“Đến lúc đó, ta sẽ liệt kê trương mục cho huynh xem, đọc vào huynh liền sẽ hiểu. Về phần kế hoạch này, ta sẽ viết vào giấy cho huynh xem. Có gì không thích hợp, huynh cứ thay đổi thêm được chứ?”

“Hảo!”.