Chương 18: Tái kiến đại ca

Mấy ngày chạy đi liên tục, rốt cục đoàn quân cũng đi tới biên cương. . .Đại tướng quân Ngụy Viễn Chinh tự mình nghênh tiếp.

”Thần! Ngụy Viễn Chinh cung nghênh Cửu điện hạ.”

Quân Lâm lập tức nhảy xuống, đi tới trước mặt Ngụy Viễn Chinh.

“Đại ca, đã lâu không gặp!.”

Ngụy Viễn Chinh sửng sốt. “Quân Lâm?. . .”

“Như thế nào lại là ngươi?”

“Ha hả, sao lại không phải là ta? Ta còn là đệ đệ của ngươi a.” Quân Lâm lôi kéotay của Ngụy Viễn Chinh hướng doanh trại đi tới.

“Đại ca, xin lỗi, không có nói cho ngươi biết thân phận thực sự của ta!.” Quân Lâm nói lời xin lỗi.

“Ha ha, ta cũng không nghĩ tới ta anh em kết nghĩa của ta lại đương kim Cửu hoàng tử chứ.” Ngụy Viễn Chinh cười nói.

Bởi vì quanh năm đều ở biên cương, cho nên Ngụy Viễn Chinh cũng không biết ở trong kinh thành Quân Lâm có cái danh hiệu “Nhát gan hoàng tử” .

Quân Lâm nghe được cái danh hiệu này cũng là dở khóc dở cười.

“Được rồi, Đại ca, thương thế của ngươi sao rồi?” Quân Lâm quan tâm nói.

“Một chút vết thương ấy có tính là gì đâu?” Ngụy Viễn Chinh nói.

“Nếu như đã bị thương thì nhất định phải chú ý, không thì sau này sẽ để lại di chứng đấy.” Quân Lâm nói.

“Ân, Quân Lâm, ngươi đã gặp được sư phụ ta chưa?.” Ngụy Viễn Chinh hỏi.

“Ân, đã gặp rồi, sư phụ cho ta một quyển bí tịch muốn ta trước phải tiên luyện một chút.” Quân Lâm gật đầu nói.

“Sư phụ ta thế thôi nhưng là một cao nhân, ngươi phải cố gắng học thật tốt a.” Ngụy Viễn Chinh nói.

“Đương nhiên, Đại ca, hắc hắc ngẫm lại ta sẽ phải cùng Đại ca kề vai để chiến đấu chứ!. . .”

“Đại ca tình huống bây giờ ra sao rồi?” Quân Lâm hỏi.

“Bây giờ, vẫn còn chịu nổi, chỉ là chúng ta thiếu lương thực làm cho lòng quân không phấn chấn.”

Ngụy Viễn Chinh thở dài. “Quân địch bên kia thập phần hung ác lại độc địa.”

“Đại ca, lần này tiểu đệ tới có mang theo một ít lương thực. Đệ nghĩ có thể cung cấp cho quân ta hơn một tháng thức ăn. . .”

Quân Lâm dừng một chút, hỏi “Đại ca, có thể dẫn tiểu đệ đến tường thành xem một chút không?”

“Tốt, ta sẽ để cho đệ nhìn thấyphong cảnh nơi biên cương này.” Ngụy Viễn Chinh buông vẻ u sầu, dẫn Quân Lâm đi.

“Đại ca, ngươi có biết quângiấu địch lương thực ở nơi nào không?” Quân Lâm hỏi.

“Cái này, ta cũng không biết chắc chắn, bất quá ý Quân Lâm là muốn làm gì?” Ngụy Viễn Chinh hỏi.

“Ha ha, chúng ta lấylương thực của bọn họ nuôi quân của chúng ta a.” Quân Lâm cười nói.

“Nói thì dễ hơn làm!” Ngụy Viễn Chinh nói.

“Sơn nhân tự có diệu kế.” Quân Lâm cười thần bí.

“Nga, vậy ta chờtin tức tốt của đệ đệ a.” Ngụy Viễn Chinh nhìn thấy bộ dáng tự tin mười phần của Quân Lâm liền nhất thời tin tưởng.

“Đại ca, trong quân có binh sĩ nào là thân tín của đại ca không?” Quân Lâm hỏi nói.

“Có, đẹ muốn dùng sao?”

“Ân, ta nghĩ muốn mượn mười người của đại ca để tạo thành một đội.” Quân Lâm nói.

“Có thể được.” Ngụy Viễn Chinh nói.

Quân Lâm nhìn đến quân doanh của địch.

Chuyện này thật kí©h thí©ɧ nga.

Ban đêm, trong doanh trướng.

“Đại ca, đây là bản vẽ cấu tạo đại pháo, ta muốn ngươi tìm một người có thể tin tưởng được chế tạo nó. Nhớ kỹ, cái này không thể tiết lộ ra ngoài.” Quân Lâm nhẹ giọng nói.

“Đại pháo này dùng để làm gì?” Ngụy Viễn Chinh nghi ngờ hỏi.

“Đây chính là loại vũ khí lợi hại, chỉ cần một lần phóng có thể làm nổ banh một quân doanh.”

Quân Lâm nói ”Cho nên bản cấu tạo đại pháo này không thể mất được, cũng không có thể tiết lộ ra ngoài, huynh biết không?”

“Đã biết, Quân Lâm, ngươi muốn đêm nay hành động sao?” Ngụy Viễn Chinh trong ngực liền lo lắng.

“Đúng vậy.” Quân Lâm suy nghĩ xong liền trả lời.

“Vậy ngươi phải cẩn thận một chút a.” Ngụy Viễn Chinh nói.

“Ân, ta đây trước sẽ đi chuẩn bị một chút.” Quân Lâm nói xong liền đi ra.

Ngụy Viễn Chinh cầm bản cấu tạo sơ đồ đại pháo.

Người kia, là người mà mình tuyệt đối tin tưởng cùng tin cậy.

Ngụy Viễn Chinh nhìn bảo kiếm của chính mình mà cười ngu ngốc.

P/s: Hôm nay rảnh rảnh nên mình sẽ edit. Song song cả hai truyện luôn cho nên mọi người cùng vào đọc ủng hộ nhé.

Còn nữa, mọi người nhớ voted nhiều lên nhé. Có thêm động lực edit trong những tháng ngày ôn tập để thi HK này.^^