Chương 15: Sắp phải xuất chinh

Quân Lâm và Vũ Yên trở lại Duyệt Tân Lâu, Quân Lâm lăng lăng nhìn Vũ Yên làm cho khuôn mặt nàng đỏ bừng.

“Vũ Yên, ngươi thật là đẹp!” Quân Lâm không tự chủ đem lời trong lòng mà nói ra.

“Quân Lâm. . .”

Vũ Yên xấu hổ nhìn nàng, sau đó lấy ra khốingọc bội có khắc hình rồng đưa cho Quân Lâm.

“Cái này ngươi cầm đi.” Nói xong, liền chạy vào trong phòng.

Lưu lại Quân Lâm đang cầm ngọc bội kia ngây ngô, nguy rồi, là Vũ Yên thích mình sao?

Quân Lâm lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng trong lòng lại cảm thấy đã vui sướиɠ.

———————————————————————————–

Trong triều.

“Hoàng Thượng, biên cương truyền đến văn kiện khẩn cấp, nói Ngụy tướng quân bị thương nặng, lòng quân đại loạn.” Binh bộ Thượng thư lo âu bẩm báo.

“Hoàng Thượng, bọn thần cho rằng phải nhanh chóng phái quân đội trợ giúp.”

“Nhưng ai sẽ lĩnh quân đây?”

“Ở đây, phần lớn đều là văn thần, nên phái ai chứ?”

“Tất cả đều câm miệng cho trẫm.”

Hoàng đế đã đủ phiền. “Các ngươi cái đám phế vật này, chỉ biết nói, hành động thực tế cho trẫm xem a.”

“Phụ hoàng bớt giận.” Thái tử đứng ra khuyên nhủ, “Nhi thần có chọn một người.”

“Ai?” Hoàng đế hỏi.

“Cửu hoàng đệ.”

“Không được.”

Hoàng đế lập tức phủ định. Nhị hoàng tử đứng ở đại điện nhíu mày.

“Phụ hoàng, xin nghe lời này của nhi thần, Cửu hoàng đệ ởtrong đại hội săn bắn biểu hiện rất xuất sắc. Bất quá lại thiếu sự rèn luyện, đây là một cơ hội tốt để tôi luyện.”

Thái tử nói, nghĩ thầm hừ, hắn là kẻ bất lực vô dụng, giữ lại cũng là lãng phí lương thực thôi.

“Đây không phải trò đùa, có thể nào nhượng một hoàng tử không hề có kinh nghiệm ra chiến trường?.” Hoàng đế nói.

“Nhi thần cho rằng có thể được.” Nhị hoàng tử phụ họa nói. Thái tử kinh ngạc nhìn Nhị hoàng tử, kinh ngạc hắn tại sao lại tán thành đề nghị của mình.

“Cửu hoàng đệ mặc dù oai hùng nhưng không đủ trầm ổn, lần này đi nhất định có thể thay đổi được tính trẻ con, sớm ngày giúp đỡ Đại Lăng mà lập công.”

Nhị hoàng tử dừng một chút, “Huống hồ có Ngụy tướng quân ở một bên giám sát, nhất định sẽ có khả năng hộ vệ Cửu hoàng đệ an toàn.”

“Được rồi.”

Hoàng đế suy nghĩ một chút, mặc dù là con trai của mình, nhưng là nếu không thể cho mình sử dụng, giữ lại cũng vô dụng, nhi tử của mình có thể nào là cái phế vật?

“Người đâu, truyền Cửu hoàng tử.” Hoàng đế nói.

“Ôi, tổ tông ta ơi, may mắn là ngươitrở về trước thời gian, Lý công công báo lại, nói Hoàng Thượng muốn triệu kiến ngươi kìa.” Tiểu Lan may mắn nói.

“Nga, có chuyện gì sao?” Quân Lâm hiếu kỳ nói.

“Không rõ ràng lắm, ta không biết.” Tiểu Lan nói.

“Lân nhi, trẫm niệm tình ngươi tính tình trẻ con, hôm nay có một cơ hội để tôi luyện, trẫm muốn phái ngươi đi biên cương trợ giúp Ngụy tướng quân. Để cho ngươi sớm ngày trưởng thành. Ngươi có ý kiến gì không?” Hoàng đế nhìn Quân Lâm nói.

“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.” Quân Lâm trong ngực thầm mắng hắn là cáo già.

“Hảo hảo, ngô mà rất tốt, phụ hoàng có ngươi rất là hài lòng. Ngày mai phụ hoàng cho người đưa tiễn ngươi.”

Hoàng đế cười nói. Nhị hoàng tử ánh mắt nóng bỏng lại bắt đầu quấn quít lấy Quân Lâm, thẳng đến khi Quân Lâm trong ngực hô to, ta đã tạo ra cái nghiệt chướng gì sao?

Trước ngày xuất phát, Quân Lâm trong lòng lại không bỏ xuống được Vũ Yên, đã vẻ đẹp của nàng ở bên ngoàirất là không an toàn.

Vì thế, nàng viết phong thư đến phủ tướng quân, thỉnh cầu sư phụ phái hai người bảo tiêu đi bảo hộ Vũ Yên. Sau đó, lại viết phong thư cấp cho Vũ Yên, đemcông việc khai trương kể một chút, kế tiếp là muốn Vũ Yên hảo hảo bảo trọng thân thể.

Đều giao phó xong, trong ngực lại nghĩ có một việc chưa làm, dung nhanNếu Huyên vẫn như in ở trong mắt nàng.

Haizzz, cố gắng phải quên nàng mới được. Sờ sờkhối ngọc bội Vũ Yên cho, nàng tự giễu ngươi có thể nào tham lam như vậy a?

Vì thế nàng liền xoay người ngồi ở ghế trên, bắt đầu vẽ cấu tạo của đại pháo.