Chương 16
Giữa trưa cấp trên ăn no không có việc gì làm bày đặt mở hội nghị cán bộ. Trầm Hàn khẽ nguyền rủa tùy tiện rút một cặp văn kiện lắc lư đi lên tầng cao nhất.
Phương Kỳ vẫn như cũ đeo một cặp mắt gấu mèo thâm đen buồn ngủ.
Trầm Hàn dùng văn kiện đập đầu hắn nói: “Cậu ít chơi game một chút bộ chết à!”
Phương kỳ lười biếng ngáp dài, uống một ngụm trà cho lên tinh thần đáp: “Game giống như thuốc phiện a, muốn bỏ cũng bỏ không được! Tôi không chơi thì cả người liền khó chịu.”
Trầm Hàn chống cằm thương cảm nhìn hắn: “Hôm nào tôi dẫn cậu đi bệnh viện giúp cậu cai internet. Mỗi ngày cậu cứ ngâm trong mạng thì còn thành bộ dáng gì nữa.”
Phương Kỳ trầm tư, nhíu mi nói: “Thôi khỏi đi, tôi thà chơi game tới chết cũng không muốn bị bệnh viện làm cho chán chết.”
Trầm Hàn lắc đầu: “Cậu hết thuốc chữa rồi. Mẹ nó, vậy cứ ôm máy tính sống cả đời đi!”
Phương Kỳ cười hắc hắc: “Cậu khỏi cần lo lắng cho tôi, dù sao cậu có Trần Xuyên ôm là được!”
Trầm Hàn thiết một cái, cầm lấy ly trà che miệng cười trộm, thấy một cô gái tiến vào ngồi đối diện mình thì kinh ngạc, sau đó đá đá Phương Kỳ: “Công chúa cũng đến nữa hả, hội nghị gì vậy?”
Phương Kỳ a một tiếng liếc mắt sang đối diện rồi lập tức đem mặt giấu sau văn kiện, rất sợ bị người nhìn thấy.
Trầm Hàn kỳ quái nhìn hắn: “Cậu làm gì đó?”
Phương Kỳ dùng ngón tay ra hiệu: “Công chúa lận nha, tôi không trêu nổi đâu.”
Trầm Hàn ngây người một chút rồi hiểu được, cười tủm tỉm hỏi: “Cậu làm cái gì người ta rồi à?”
Phương Kỳ biểu tình khổ không thể tả thấp giọng nói: “Hôm qua ông già lại bảo tôi đi đón công chúa, tôi làm sao dám không nghe chớ! Tôi cũng thật không hiểu, chân phụ nữ bộ làm bằng sắt à, đi dạo phố mấy tiếng cũng không mệt. 3 giờ a, suốt 3 giờ cũng không ngừng lại. Lát sau tôi chịu không nổi nên lẻn trốn về.”
Trầm Hàn không khách khí cười to, dựng thẳng ngón cái với hắn: “Đại hiệp, huynh thật lợi hại! Tại hạ bái phục.”
Phương Kỳ oán hận nói: “Tất cả đều nhờ phước tên Trần Xuyên kia!”
Trầm Hàn liếc liếc văn kiện nói: “Trần Xuyên cái tên đó à? Đừng nói 3 giờ, cho dù 10 giờ hắn cũng có thể phụng bồi được. Thứ nhất công chúa là người không thể đắc tội, thứ hai hắn rất trọng sĩ diện, lỗ mãng bỏ lại con gái mà chạy hắn tuyệt đối sẽ không làm. Cậu nói xem hắn bị cái gì, dùng 4 chữ ngắn gọn thì là ngu si đần độn.”
Phương Kỳ cười nhạo: “Đúng là rất ngu a.”
Trầm Hàn ảo não: “Cũng đúng nha, cậu nói xem nhiều người như vậy lúc trước sao tôi lại nhìn trúng hắn chứ?”
Phương Kỳ đáp: “Bởi vì hai người trước khi ở chung bề ngoài đều ra vẻ ngăn nắp sạch sẽ. Đến lúc thẳng thắn thành khẩn đối đãi lẫn nhau đều sẽ lộ bản chất thật, đối phương có mấy cọng lông mũi mình cũng biết, vì thế lúc đó cũng không cần ra vẻ làm cái gì. Về phần yêu nhiều hay yêu ít thì mấy người phải tự nhìn lại mình. Dù sao trên đời cũng không có tình yêu hoàn mỹ, đa số mọi người đều nhẫn nhịn cùng nhau sống cả đời. Vậy nên cái gì mà ‘yêu nhau đến chết không thay đổi’ chỉ là truyện cổ tích mà thôi. Nếu muốn được như vậy, hai chữ thôi, mơ đi.”
Trầm Hàn đưa tay vỗ đầu hắn: “Được nha! Tiểu tử cậu tu thành chuyên gia hồi nào vậy?”
Phương Kỳ vừa đắc ý thò đầu ra, bên kia một ánh mắt sắc bén lập tức quét tới. Phương Kỳ run rẩy, cúi đầu giả bộ lật văn kiện.
Lát sau hội nghị vừa kết thúc, Phương Kỳ chân như bôi mỡ vội vàng bỏ chạy, nhưng tốc độ của chân sao bằng được âm thanh, bên kia công chúa đã mở miệng kêu: “Phương Kỳ, qua đây một chút.”
Phương Kỳ a một cái, tâm tình ảo não đi qua chỗ công chúa.
Có kịch hay! Trầm Hàn cười trên nỗi đau của người khác, lười biếng quơ văn kiện hướng thang máy đi.
Trở về văn phòng không bao lâu, công chúa liền tới.
Phải nói bộ dạng công chúa Đào Tầm quả thật không tệ, mắt to đủ lớn đủ sang. Nhưng con gái nhà giàu đều có bệnh chung, thích được nuông chiều. Điều này Trầm Hàn chịu không nổi nhất, hắn hiện tại có điểm cảm tạ Trần Xuyên đã kiếm chuyện bịa đặt.
Trầm Hàn trên mặt nở nụ cười: “Hôm nay ngọn gió nào đưa công chúa đến chỗ tôi vậy?”
Đào Tầm cười khanh khách, sau đó nói: “Trần Xuyên không phải ở cách vách với anh sao? Anh giúp tôi đưa một ít đồ cho anh ấy.”
Trầm Hàn tiếp tục tươi cười: “Dĩ nhiên là được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đào Tầm liền lấy ra mấy hộp đưa cho Trầm Hàn, cười hi hi nói: “Anh đừng ăn vụng nha, cái này là tôi tự tay làm cho Trần Xuyên đó.” Nói xong đỏ mặt chạy đi.
Trầm Hàn lắc đầu phê bình, sách sách sách, rất giả tạo. Muốn làm bộ thẹn thùng cho người mến chắc, trừ hai má mỉm cười bên tai cũng phải làm nó đỏ, tốt nhất ánh mắt nên rưng rưng một chút, như vậy mới người gặp người thích hoa gặp hoa nở!
Trầm Hàn liếc liếc mấy hộp đồ trên tay, có điểm tò mò mở ra xem. Tôi thao! Cũng quá quê mùa rồi đó! Bánh bích quy tình yêu? Bất quá nướng đen sì như thế này người nào ăn nổi đây? Xem ra tài nấu nướng cũng quá kém đi.
Trầm Hàn sờ cằm nghĩ, ngoại trừ có tiền cộng với xinh đẹp ra, công chúa coi như cũng không có tài cán gì. Loại con gái kiểu này tìm chồng xem ra hơi khó khăn một chút, chủ nghĩa nữ quyền đáng buồn a!
Đồ này Trầm Hàn tuyệt đối sẽ không mang về cho Trần Xuyên. Đem đi ném thì hơi đáng tiếc, vậy thôi tặng cho Phương Kỳ đi.
Phương Kỳ vẫn đang bận rộn trước máy tính. Thấy Trầm Hàn đưa đồ cho mình, Phương Kỳ lập tức biến sắc mặt, sau đó chỉ chỉ thùng rác, trong đó cũng có mấy hộp giống vậy nằm ở bên trong.
Ái chà, xem ra thủ đoạn của công chúa thật không đơn giản nha, dám bắt hai tay cơ đấy! Nếu cua không được người này vẫn còn có một người khác, không tệ không tệ, rất thông minh!
Tối nay tan tầm trở về, Trần Xuyên liền lôi Trầm Hàn vào gian phòng buổi sáng vẫn chưa nói chuyện xong.
Trầm Hàn nhay trước khi hắn mở miệng đã nhanh mồm nói: “Hôm nay họp rồi, Đào lão đầu tuyên bố con gái Đào Tầm của ổng sẽ trở thành đồng nghiệp của chúng ta. Chúc mừng anh, về sau có người đẹp quấn rồi.”
Trần Xuyên đau đầu a, sau đó đột nhiên lại cảm thấy giọng điệu này của Trầm Hàn không thích hợp, vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm nha, anh cùng cô ấy không có gì, thật sự không có gì!”
“Giải thích chính là chứng minh!”
Trần Xuyên không cốt khí câm miệng. Trầm Hàn cởi giày tiếp tục nói: “Công chúa còn đặc biệt tặng riêng cho anh với Phương Kỳ bánh bích quy. Bất quá xem Phương Kỳ sau khi ăn thì ói một hồi nên tôi quyết định không mang về.”
Trần Xuyên nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: “Mấy vấn đề này mai mốt tính sau, chuyện buổi sáng vẫn chưa nói hết.”
Trầm Hàn nhìn thẳng vào hắn: “Tôi nói rõ ràng như vậy mà vẫn còn chưa xong?”
Trần Xuyên nóng nảy: “Nhưng cũng không thể gọi là tình một đêm chứ!”
Trầm Hàn nhún vai: “Vậy anh muốn gọi là gì?”
Trần Xuyên nghiêm túc mở miệng nói: “Sinh hoạt vợ chồng.”
“Sinh hoạt vợ chồng?!”
Trầm Hàn bất lực nhìn người miệng cười toe toét trước mặt, ra vẻ nghiêm túc liếc mắt nói: “Bộ anh nằm mơ chưa tỉnh ngủ à?”
Trần Xuyên thấy Trầm Hàn không chịu tiếp thu liền thực nóng nảy, bất chấp tất cả bắt đầu giở chứng nhào lên giường lăn qua lăn lại, hai chân loạn đá la hét: “Trầm Hàn em không cho anh một cái công đạo anh không để cho em yên đâu!”
Trầm Hàn há to mồm nhìn hắn, biểu tình dại ra, một hồi sau đau đầu đứng dậy, vỗ vỗ tay mặc kệ hắn, mặc cho hắn làm ầm làm ĩ, tìm dép lê mang vào đi ra ngoài, vừa mở cửa liền phát hiện ba mẹ đang đứng ngay đó, hai ông bà cụ trợn mắt há mồm nhìn Trần Xuyên lăn lộn bên trong, hình tượng ổn trọng thành thục Trần Xuyên tạo nên liền hoàn toàn tan biến. Trầm Hàn dưới đáy lòng thỏa mãn vô cùng, gãi gãi đầu mỉm cười, chỉ vào phòng bếp nói: “Con đi nấu cơm.”
Bà cụ ông cụ hai mặt nhìn nhau, Trầm Hàn đột nhiên quay đầu lại giảo hoạt nói: “Hết hồn chưa, đây chính là bản chất thật của anh ta đó.”
Bà cụ ho khan một tiếng, Trần Xuyên mới chịu ngẩng đầu lên nhìn, sợ hãi nhảy xuống giường chỉnh lại quần áo xấu hổ gọi: “Chào ba mẹ.”
Bà cụ đi qua đưa tay xoa đầu Trần Xuyên, nét mặt già nua cười tươi như một đóa hoa, biểu tình càng lúc càng trìu mến nói: “Thật đáng yêu!”
Trầm Hàn hai mắt muốn rớt, chuyện gì đang xảy ra a! Ông cụ ở một bên vui mừng nói: “Con không biết đâu, mẹ con vẫn thích có một đứa nhỏ làm nũng. Con từ nhỏ đã sớm hiểu chuyện cũng không cho mẹ con cơ hội ôm con cưng chiều gì cả . . . . . .’’
Trầm Hàn buồn cười, chịu không nổi lắc đầu vén lên tay áo đi nấu cơm.
Lúc đập trứng Trần Xuyên lại lẹp xẹp đi tới, lôi cánh tay Trầm Hàn, dùng giọng điệu làm nũng kêu: “Trầm Hàn, hắc hắc, Trầm Hàn à. . . . . .”
Trầm Hàn dùng lực rút tay về, nói: “Anh có tin tôi một chưởng đập chết anh không!”
Trần Xuyên thu tay lại đứng ở một bên. Trầm Hàn đem trứng đổ vào nồi, quay đầu nhìn hắn một cái, Trần Xuyên lại lập tức giả bộ ủy khuất bị tổn thương. Trầm Hàn thở dài: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Danh phận!”
“Người yêu cũ!”
Trần Xuyên thấy nhu không được liền dùng cương, lộ ra biểu tình âm trầm nói: “Bây giờ anh lập tức đi nói với ba mẹ rằng mình đang diễn trò!”
“Đi đi đi đi! Tưởng tôi sợ anh chắc!” Trầm Hàn không tin hắn có bản lĩnh nói ra, không nghĩ tới Trần Xuyên thật sự quay đầu kêu lên: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ. . . .”
Trầm Hàn bị dọa sợ, chạy nhanh đem hắn túm lại, hung tợn uy hϊếp: “Anh có ngon thì nói đi xem tôi xử anh thế nào!”
“Mẹ ơi. . . .”
“Thôi thôi coi như tôi sợ anh! Anh muốn làm sao thì làm vậy đi!” Trầm Hàn chạy tới che miệng của hắn.
Trần Xuyên lập tức phát uy, dương dương tự đắc ra điều kiện với Trầm Hàn: “Ba mẹ đi rồi anh cũng muốn ở chỗ của em.”
“Được.” Người nào đó trừng mắt.
“Mỗi ngày phải cùng nhau ăn cơm.”
“Được.” Người nào đó nghiến răng.
“Ngủ chung giường.”
“Được.” Người nào đó nghiến lợi.
“Thỉnh thoảng phải sinh hoạt vợ chồng.”
. . . . . . Người nào đó cầm nồi muốn hành hung. Trần Xuyên nhanh chân lẹ mắt nhảy ra bên ngoài la hét: “Quyết định vậy nhé!”
Trầm Hàn lớn tiếng hét: “Cút!” Vừa hét xong liền nghe thấy thanh âm nũng nịu của Trần Xuyên ở phòng khách: “Mẹ, con nói với mẹ chuyện này. . . . . .”
Trầm Hàn cấp tốc nhảy ra ngoài, dùng cả tay chân nhào tới. Trần Xuyên đột nhiên bị trượt, hai bên mất thăng bằng lăn nhào trên đất. Trần Xuyên đau muốn chết, cái ót bị đập trúng, không biết chết mất bao nhiêu tế bào não rồi.
Hai ông bà cụ chạy nhanh đến, từ trên cao nhìn xuống thân thiết hỏi: “Hai đứa không có sao chứ?”
Trần xuyên vừa nói: “Mẹ. . . . . .” Mấy lời sau đã bị Trầm Hàn chặn lại.
Môi chạm môi.
Bà cụ ông cụ thế nào cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh này, xấu hổ đứng im một hồi rồi mới lắc lư đi ra ban công nói: “Ba mẹ đi hóng gió chút.”
Trần Xuyên nhanh đưa tay ấn lấy Trầm Hàn, đầu lưỡi lại kiêu ngạo tiến vào trong miệng Trầm Hàn. Tự mình ai đó dâng đưa đến cửa, không hôn thì uổng phí chết.
Trầm Hàn trừng mắt vùng vẫy muốn đứng dậy. Hôn một hồi Trần Xuyên cuối cùng buông hắn ra. Trầm Hàn đứng dậy lau môi, làm bộ muốn cho Trần Xuyên một đấm, chợt nghĩ tới nồi canh ở phòng bếp, a một tiếng vội chạy đi.
Trần Xuyên từ trên đất đứng lên vui mừng một trận, đi về hướng ban công, kêu: “Mẹ, con nói với mẹ a, con chó kia đó. . . . . . .”
Trầm Hàn ở trong phòng bếp nghe thiếu chút nữa phát sùng. Trần Xuyên, anh được lắm!
Lúc ăn cơm, Trầm Hàn an tĩnh dị thường, Trần Xuyên lại đặc biệt hoạt bát, hai bên vô cùng đối lập.
Chủ yếu là chuyện vừa rồi Trầm Hàn nhớ tới còn cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng. Ở trước mặt ba mẹ mà mình lại làm vậy, không biết ba mẹ nghĩ thế nào nữa trời!
Trần Xuyên gắp rau cho mọi người, thúc giục ba mẹ ăn nhiều một chút, còn gắp thịt đưa đến bên miệng Trầm Hàn, biểu tình trên mặt miễn bàn có bao nhiêu ngọt ngào. Trầm Hàn tròng mắt trợn tròn, hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, khó xử hé miệng tiếp nhận, nhai nuốt.
Bên kia ông cụ mở miệng: “Trầm Hàn à, ba với mẹ con tính ngày mai trở về.”
“Sao lại vội như vậy? Ở chơi vài ngày không được sao?”
“Chị hai con đi công tác, đứa nhỏ không có người trông nên muốn đưa đến chỗ ba mẹ. Lại nói, con với Trần Xuyên sống chung rất tốt, ba mẹ cũng yên tâm.”
Trầm Hàn cười: “Vậy được rồi, dù sao cũng gần, chờ con rảnh sẽ cùng Trần Xuyên đi về thăm hai người.”
Bà cụ nói: “Đừng chê hai ông bà già chúng ta quấy rầy thế giới hai người các con là được.”
“Làm gì có!” Trầm Hàn hướng mẹ làm nũng: “Con còn ước gì hai người tiếp tục ở lại đây.”
“Xem nó dẻo miệng chưa kìa,” Bà cụ xoa đầu Trầm Hàn: “Con nha, ở chung với Trần Xuyên là may mắn rồi. Phải biết kiềm chế tính tình, tìm người hợp với mình cũng không dễ dàng.”
Trần Xuyên cũng nhanh miệng đáp lời: “Mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ không để cho Trầm Hàn bị khi dễ.”
“Mẹ cũng yên tâm rồi.” Bà cụ khỏi nói có bao nhiêu yêu thích hắn.
Trầm Hàn liếc mắt khinh bỉ hắn, anh cứ giả bộ đi!
Buổi chiều trở về phòng, Trầm Hàn ngồi hờn dỗi, nghĩ Trần Xuyên đúng là vô sỉ, sao lại không biết xấu hổ như vậy! Trần Xuyên gọt lê, cắt một miếng đút cho Trầm Hàn lại bị Trầm Hàn đẩy ra. Trần Xuyên bực mình nói: “Em lại bị sao vậy? Vừa mới hòa hảo liền cho anh sắc mặt này?”
“Hòa hảo?” Trầm Hàn híp mắt nói: “Da mặt của anh thật đúng là càng ngày càng dày.”
Trần Xuyên cười hắc hắc vẫn còn cảm thấy rất đắc ý: “Đối phó cây thiết bản em thì phải dùng da mặt dày.”
Trầm Hàn cho hắn một cước: “Để xem khi ba mẹ đi rồi anh còn kiêu ngạo kiểu nào.”
Trần Xuyên không sợ, nhếch miệng: “Bộ em quên còn có điện thoại rồi à?”
Trầm Hàn buồn bực, xoay người lên giường đưa lưng về phía hắn ngủ.
Trần Xuyên đi theo lên, nằm sấp trên lưng hắn nói: “Em giận thì cũng giận đủ rồi, anh cái gì cũng xuống nước chìu em hết. Đôi tình nhân nào mà không cãi nhau.”
Trầm Hàn thiết một cái, đưa tay đẩy hắn: “Anh cút đi.”
Trần Xuyên lại trèo lên, lần này là không khách khí giở trò. Trầm Hàn tức giận vùng vẫy la hét: “Tôi kiện anh cưỡиɠ ɠiαи đó!”
“Kiện đi kiện đi, anh không quan tâm.” Cúi đầu hôn một cái thật sâu.
Trẫn Xuyên hôn đã kỹ xảo, sờ lại càng kỹ xảo.
Dưới sự chọc ghẹo của hắn Trầm Hàn không xuất được lực, chỉ còn có thể theo Trần Xuyên lăn trên giường.
Sau đó Trầm Hàn vẫn rất buồn bực cầm tay Trần Xuyên vừa chơi vừa nghĩ. Chia tay mạc minh kỳ diệu, hợp lại cũng thật mạc minh kỳ diệu. Thực ứng với lời Phương Kỳ nói, Là do rượu của Quá Gia Gia gây ra.