Lý Việt nhân cơ hội đút cháo cho y: “Ăn ngon không?”
Chúc Thanh Thần ậm ừ hai tiếng, gật đầu nhẹ đến gần như không thấy.
Ăn ngon.
“Lại ăn thêm miếng nữa, há miệng.”
“Nuốt xuống rồi hẵng ăn tiếp, đừng học sóc ngậm trong miệng, nhai hai lần.”
“Thêm một miếng nữa, ăn từ từ.”
Không ai biết Chúc Thanh Thần có nghe thấy không, nhưng Lý Việt vô cùng kiên nhẫn, dịu giọng dỗ y ăn cháo.
Các cung nhân liếc nhau, thức thời lui ra.
Chúc Thanh Thần ăn xong nửa bát cháo, có lẽ là mệt mỏi, sau đó cho dù Lý Việt dỗ thế nào cũng không chịu ăn nữa.
Lý VIệt cũng không miễn cưỡng, chỉ còn một ít cháo dưới đáy, hắn dùng muỗng cạo cạo, ngẩng đầu lên, tự mình ăn.
Đặt bát cháo xuống, Lý Việt ôm Chúc Thanh Thần, dựa vào đầu giường, vỗ vỗ ngực y, để y nuốt tổ yến xuống.
Không bao lâu, các đại phu ngoài cung do thái y đi mời cũng đến.
Hồi Xuân Quán, Diệu Thủ Đường, đều là những lão đại phu rất có tiếng trong thành.
Lý Việt nắm tay Chúc Thanh Thần, để họ bắt mạch.
Đại phu của y quán chẩn bệnh giống với thái y.
Họ thật sự không thể chẩn đoán được cơ thể của Chúc Thanh Thần có vấn đề gì.
Theo mạch tượng, Chúc Thanh Thần không có vấn đề gì lớn.
Tất nhiên cũng có thể ăn một chút cháo tổ yến bổ dưỡng, uống một chén thuốc trị lạnh.
Tất cả đại phu đều nói như vậy, Lý Việt không nói thêm gì nữa, chỉ để họ lui xuống phối dược nấu thuốc.
Chúc Khanh Khanh không sao thì tốt.
Sau hai khắc, các cung nhân bưng bát thuốc vào.
Trong nháy mắt cầm bát thuốc lên, Lý Việt lập tức cảm thấy không ổn.
Vừa rồi không phải nói với họ, làm bát thuốc dễ uống chút sao?
Thứ này thoạt nhìn đen tuyền, mùi vừa đắng và khó chịu, xộc thẳng vào mũi, Chúc Khanh Khanh sẽ không bao giờ chịu uống vào.
Đúng như dự đoán, Lý Việt vừa múc một muỗng, còn chưa kịp đưa đến trước mặt Chúc Thanh Thần, Chúc Thanh Thần đã xoay người, vùi mặt vào ngực Lý Việt.
Ngửi y cũng không chịu ngửi, chỉ đổi tư thế thoải mái hơn, tiếp tục ngủ.
Lý Việt đành phải dỗ y.
“Chúc Thanh Thanh, nước này rất ngon. Mận ngâm nước, còn thêm đường, chua chua ngọt ngọt, uống một ngụm thử xem sao?”
Chúc Thanh Thần không bị lừa, xoay một vòng trong l*иg ngực Lý Việt, nhất định không chịu uống.
“Chúc Khanh Khanh, không lừa ngươi, rất ngon.”
“Ngươi nếm một ngụm.”
“Vậy ta uống trước một ngụm. Ngon lắm, ngươi thử lại được không?”
Lý Việt dỗ dành mãi, Chúc Thnh Thần đã ngủ say, không nghe được câu nào, chỉ nằm sấp trong ngực hắn, bất động.
Lý Việt thở dài, đặt bát thuốc xuống, nói với cung nhân: “Chuẩn bị hai đĩa mứt hoa quả, đợi ở ngoài.”
“Tuân mệnh.” Cung nhân đáp lời rồi rời đi.
Lý Việt vuốt đầu Chúc Thanh Thần, sau đó ôm lấy mặt y, dùng ngón cái có vết chai mỏng vuốt cằm, xoa má y.
Giống như ôm một con mèo nhỏ trong tay, nặn tròn bóp dẹt.
Chúc Thanh Thần nhắm chặt hai mắt, dựa vào ngực Lý Việt, không lộn xộn nữa, chỉ cần đừng cho y uống thuốc là được…
Đột nhiên, ngón cái của Lý Việt đưa ra phía trước, đẩy môi của Chúc Thanh Thần ra, tiến quân thần tốc, trực tiếp cạy mở hàm răng của y.
Lý Việt bưng bát thuốc lên, chuẩn bị rót thuốc vào.
Chỉ nghe “cậc” một tiếng --
Chúc Thanh Thần cắn hắn một cái thật mạnh.
“Tê --”
Lý Việt thu tay, trên ngón cái có hai dấu răng nhòn nhọn, còn có máu chảy ra.
Chúc Thanh Thần cắn xong, có lẽ cảm thấy mùi vị không giống lắm, hơi thô ráp cộm răng, tựa vào lòng Lý Việt, “Phi” vài tiếng.
Y còn dám ghét bỏ!
Lý Việt giơ tay muốn cốc y, nhưng cuối cùng không nỡ lòng xuống tay, chỉ nhéo nhẹ má Chúc Thanh Thần, thì thầm nói một câu --
“Thật không hổ là thuộc tộc Thỏ. Hai cái răng cửa nhỏ, mặc khôi giáp cũng bị ngươi cắn phá.”
Lý Việt ôm bả vai Chúc Thanh Thần, xoay người, lấy một cái khăn sạch từ đầu giường, quấn quanh ngón cái bị thương.
Trên khăn tay lấm tấm vết máu, Lý Việt lại bắt đầu phát sầu.
Dỗ không được, lừa không được, cạy miệng ra cũng không được.
Mặc dù Chúc Khanh Khanh rất có khả năng đã mọc cánh thành tiên, nhưng cũng không thể không uống thuốc, lỡ như….
Lý Việt rũ mắt, ánh mắt rơi vào bát thuốc trên đầu giường.
Không hiểu sao, hắn nhớ lại khi niên thiếu, hắn và Chúc Khanh Khanh trốn trong chăn, cùng nhau xem thoại bản phong nguyệt.
Làm sao để đút thuốc nhỉ?
Đúng rồi, là miệng kề miệng.
Lúc ấy, Chúc Khanh Khanh ghét bỏ vô cùng, khuôn mặt hồng hồng, nhanh chóng lật qua trang đó, mình không xem, cũng không cho hắn xem.
Lý Việt hạ quyết tâm, cúi đầu, bưng bát thuốc lên, ngậm một ngụm trong miệng.
Không phải hắn muốn chiếm tiện nghi của Chúc Khanh Khanh, thật sự không còn cách nào….
Bỗng nhiên, một bàn tay duỗi đến gần hắn.
Lý Việt theo bản năng giơ tay ngăn lại, bắt lấy đối phương.
Sau đó, hắn nhớ ra người trên giường là Chúc Thanh Thần.
Trong lúc do dự, tay Chúc Thanh Thần đã đưa thẳng về phía hắn, ôm lấy mặt hắn, buộc hắn quay đầu lại.
Bàn tay đang chuẩn bị tóm của Lý Việt dừng lại giữa không trung, hắn cứng đờ cổ, khẩn trương mà vẫn phối hợp quay đầu theo tay y.
Chúc Thanh Thần tỉnh lại.