Lý Việt lùi về sau một bước, nhanh chóng cởi bỏ bộ xiêm y ướt sũng trên người, thuận tay lấy một bộ trung y màu đen mặc vào.
Hắn quay đầu, kéo mở cửa điện: “Thái y đâu? Sao còn chưa đến?”
Mấy thái y đang cầm theo hòm thuốc, đợi ở ngoài điện.
Nghe thấy tiếng bệ hạ triệu kiến mới vội vàng đi vào.
“Bệ hạ.”
“Vào trong.”
Lý Việt đi đến cạnh giường, dùng sức xoa xoa tay. Sau khi xác nhận tay mình không lạnh nữa, hắn mới nắm lấy cổ tay Chúc Thanh Thần, kéo tay y ra để thái y bắt mạch.
“Nhìn xem, sau đó kê liều thuốc đuổi hàn. Canh gừng không có tác dụng, thân thể Chúc Khanh Khanh yếu nhược, canh gừng thông thường không có tác dụng. Chúc Khanh Khanh ngâm mình trong tuyết nửa ngày, nhất định sẽ bệnh nặng một hồi, có thuốc chống phong hàn không?”
“Thuốc sắc cũng không được, Chúc Khanh Khanh không thích uống thuốc đắng, bây giờ y lại đang bất tỉnh, nhất định sẽ không chịu uống. Các ngươi xem có loại thuốc viên nào có công hiệu tương tự không, phải là loại nhỏ, một ngụm là có thể nuốt xuống. Nếu không thì kẹp trong đường để y uống.”
“Đứng đấy làm gì? Mau lên!”
“Bệ hạ….” Các thái y muốn nói lại thôi, “Chúng thần chỉ có thể cố gắng hết sức, không thể đảm bảo…”
Lý Việt vội vã, nhưng hắn cố gắng kiềm chế biểu tình, liên tục nói: “Ta biết, cố gắng hết sức, các ngươi phải cố gắng hết sức.”
Hắn thậm chí đã quên cả tự xưng.
Hắn nắm chặt tay Chúc Thanh Thần, trong lòng hối hận không thôi.
Thái Y Viện của hoàng đế bình thường, có gần trăm thái y.
Hắn ỷ vào cơ thể của mình khỏe mạnh, nên không chuẩn bị nhiều như vậy.
Bây giờ tốt rồi, Chúc Khanh Khanh bị bệnh, hắn không có nhiều thái y để chữa trị cho y.
Lý Việt lại lần nữa đỏ mắt, hận không thể cho mình một cái tát.
Hắn cúi đầu, im lặng thở hổn hển, nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay của Chúc Thanh Thần.
Các thái y thấp giọng khuyên nhủ: “Bệ hạ nắm tay của vị tiểu công tử này, thần không thể đến gần. Bệ hạ phải thả tay ra, chúng thần mới bắt mạch được.”
Nghe thái y nói như vậy, Lý Việt mới phản ứng lại.
Hắn vội vàng buông tay ra, lui sang bên cạnh, nhường chỗ cho thái y.
“Lại đây.”
Các thái y vội vàng cầm hòm thuốc tiến lên, lấy ra một cái gối nhỏ, đặt dưới cổ tay Chúc Thanh Thần.
Lão thái y lớn tuổi nhất, nhiều kinh nghiệm nhất dùng một tay bắt mạch, tay còn lại vuốt bộ râu trắng của mình, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm trọng.
Mấy thái y còn lại thấy vẻ mặt của lão thái y như vậy, ẩn ẩn cảm thấy không đúng, rồi lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể yên lặng chờ đợi, chờ lão thái y lên tiếng.
Tất cả họ đều vây quanh giường, vây quanh Chúc Thanh Thần, Lý Việt ngược lại bị đẩy ra ngoài.
May mà Lý Việt cao to, dù cho đứng bên ngoài, nhưng chỉ cần thoáng ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Chúc Thanh Thần trên giường.
Hắn nắm chặt tay, hít thở sâu, cố sức bình tĩnh, không để người khác nhìn ra hắn đang run rẩy.
Một cảm giác khủng hoảng không tên bao trùm lấy hắn.
Hắn quá lo lắng, quá sợ hãi, lỡ như Chúc Khanh Khanh….
Lỡ như….
Nghĩ nghĩ, Lý Việt lại muốn cho mình một quyền.
Đen đủi! Không may mắn!
Mau dừng lại!
Lý Việt nắm tay thành quyền đặt sau lưng, không tự giác cất bước đi qua đi lại phía sau mấy thái y.
Tiếng bước chân vang lên, tiếng nọ nối tiếp tiếng kia.
Khí thế mạnh mẽ, dáng đi đĩnh bạt.
Ánh mắt sắc bén, trước sau luôn dừng lại ở khuôn mặt của Chúc Thanh Thần.
Hắn giống như một con sư tử đực đang tuần tra lãnh thổ.
Để cứu bạn đời bị bệnh, hắn không thể không thu hồi móng vuốt, giấu đi răng nanh, cho phép người ngoài xâm nhập vào lãnh thổ của mình.
Nhưng lại bởi vì phải nhường chỗ cho người ngoài, không thể mọi lúc chạm vào bạn đời, nên hắn không kiểm soát được mà trở nên cáu kỉnh.
Hắn chỉ có thể kiềm chế bản năng thú tính, khắc chế ham muốn chiếm hữu đang trào dâng trong máu, mài móng vuốt tại chỗ, loay hoay lo lắng.
Các thái y nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi khẩn trương, sau lưng đã cứng đờ.
Không ai dám quay đầu lại, bọn họ chỉ có thể nhìn lão thái y với ánh mắt cầu xin.
Ngài mau nói gì đi!
Bệ hạ sắp điên rồi!
Thiên tử tức giận, thây phơi ngàn dặm, đến lúc đó tất cả chúng ta sẽ….
Thực ra, bệ hạ không lạm sát người vô tội, ngài chỉ gϊếŧ địch, nhưng như vậy cũng rất đáng sợ.
Nhận ra họ đang sợ hãi, Lý Việt bước nhẹ hơn, khàn giọng nói.
“Không cần sợ hãi, chuyên tâm bắt mạch. Trẫm sẽ không trách tội các ngươi.”
“Đa tạ bệ hạ…”
Các thái y vừa chuẩn bị tạ ơn, Lý Việt lại nói: “Không cần đa lễ. Chữa khỏi bệnh cho y, sẽ được thưởng lớn.”
Nỗi khủng hoảng bao trùm Lý Việt chưa bao giờ tan biến, nhưng hắn vẫn phải kiên nhẫn, an ủi thái y.
Bởi vì hắn biết, thái y đang nắm mạng sống của Chúc Khanh Khanh trong tay.
Nếu thái y lo lắng sợ hãi, sẽ không chuẩn đoán chính xác bệnh cho Chúc Khanh Khanh được.
Vì thế các thái y lại lần nữa vây quanh giường.