Sau đó, Lý Việt diệt vòng vây, lên ngôi hoàng đế, thế gia vẫn muốn giở lại trò cũ, kiểm soát tân triều.
Cố tình tân đế Lý Việt xuất thân nông dân, hoàn toàn không mắc mưu chiêu trò của họ.
Thế gia tự xưng là thanh cao, làm bộ làm tịch, tỏ ra kiêu căng, một hai phải để tân đế đi thỉnh, mới bằng lòng giữ chức quan.
-- tân đế cau mày, mắng một câu “Đầu óc có bệnh”, sau đó lập tức sai binh vây quanh phủ đệ của họ.
Thế gia tự xưng là danh môn, dưới cái cớ làm giàu hậu cung cho tân đế, quỳ xuống khuyên ngăn, ý đồ đẩy nữ nhi nhà mình vào hậu cung của tân đế.
-- tân đế vô cùng giận dữ, rút trường kiếm ra, một chân đá bay một tộc trưởng cầm đầu thế gia, sau đó liên tiếp đâm gã mấy nhát, gϊếŧ đỏ cả mắt, máu phun tung tóe khắp nơi.
Bọn họ không phải muốn chết để khuyên ngăn sao? Vậy thành toàn cho bọn họ.
Tân đế gϊếŧ vài người cầm quyền của thế gia, sau đó tống tất cả con cháu thế gia vào ngục.
Khoảng 8000 người.
Họ không chút nghi ngờ, tân đế vốn tưởng gϊếŧ chết tất cả bọn họ, hắn cũng đã xây dựng xong nghĩa trang đủ chỗ cho hơn vạn người.
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến các lão tướng của Phượng Tường ra mặt. Họ ôm bài vị của thái phó Thái tử, đi gặp tân đế, nói với tân đế: “Thái tử Thái phó cũng xuất thân từ tiền triều thế gia, bệ hạ chẳng lẽ muốn gϊếŧ cả y sao?”
Tân đế lúc này mới đổi ý. Hắn ôm vài vị của thái phó Thái tử, ngã xuống thềm ngọc trước ngai vàng, vừa khóc lóc thảm thiết vừa hét to “Khanh Khanh”.
Cứ như vậy, 8000 người tránh được một kiếp, bảo vệ được cái đầu trên cổ mình.
Nhưng thế gia đại tộc đã suy tàn, mấy trăm quan viên có uy tín danh dự trong tộc đều bị chém đầu, các phủ đệ, đồng ruộng, vàng bạc trâu báu tích cóp trong trăm ngàn năm đều bị tân đế thu hồi.
Trong mười năm qua, con cháu thế gia đã nỗ lực đủ đường, dựa vào khoa cử vào triều làm quan, chỉ để tái hiện quyền thế của tiền triều.
Họ cũng đã ngầm thảo luận, bệ hạ đang độ tuổi xuân, đúng là tuổi tràn đầy sinh lực, sao có thể thật sự vì thái phó Thái tử thủ tiết cả đời?
Không lâu nữa, bệ hạ nhất định sẽ mở rộng hậu cung, đến lúc đó, họ sẽ đưa con cái của mình vào cung, cũng không tính là muộn.
Kết quả một lần chờ đã là mười năm.
Hiện giờ, thế gia cuối cùng cũng có được cơ hội như vậy, họ tự nhiên đắc ý.
Nhìn xem, tình yêu say đắm kiên trinh mà các ngươi lấy làm tự hào trong mười năm, thì ra cũng chỉ có vậy.
Nghe nói các lão thần ở Phượng Tường đã tập hợp đồng loạt kiến nghị, bọn họ một nửa là muốn xem trò cười, một nửa là sợ bệ hạ đổi ý, nên vội vàng đến đây, muốn thuyết phục nhóm người kia quay về.
Không thể để những lão binh này làm hỏng chuyện tốt của họ.
Những người này cũng quá hồ đồ, bệ hạ mở rộng hậu cung, chẳng phải họ cũng có thể đưa người vào sao?
Một hai phải để bệ hạ thủ một thái phó Thái Tử làm gì?
Họ tự mãn, cho rằng lần này chắc chắn sẽ thành công.
Kết quả là….
Náo nhiệt không được xem, người cũng không khuyên được, ngược lại chính họ mới là người bị cấm quân bắt lại.
Nỗi sợ hãi của mười năm trước, lại lần nữa bao phủ họ.
Họ hoảng sợ la hét, cố gắng biện minh.
“Bệ hạ, chúng thần bị oan uổng!”
“Bệ hạ, chúng thần tuyệt không có ý đồ vu khống!”
“Bệ hạ sai cấm quân đưa mấy vị lão thần hồi phủ, mấy vị lão thần không muốn rời đi, chúng thần chỉ muốn vì bệ hạ phân ưu nên mới đứng ra khuyên bảo, tuyệt đối không có ý khác!”
Con cháu thế gia đã trải qua biến cố của mười năm trước, lời xin tha đã đến miệng, thốt ra một cách điêu luyện --
“Bệ hạ và thái phó Thái tử trời sinh một đôi! Bệ hạ và thái phó Thái Tử…..”
Nhưng chưa kịp nói xong, Lý Việt đã tiếp nhận bội dao và vỏ đao cấm quân dâng lên, đập mạnh vào mặt họ, khiến họ câm miệng.
Chúc Thanh Thần nghi hoặc nhìn lên, hỏi: “Lý Việt, họ đang nói gì vậy? Bệ hạ gì cơ?”
“Không có gì.” Lý Việt bình tĩnh nói, “ Ta cũng không hiểu, quỷ khóc sói gào.”
“Ừ.”
Chúc Thanh Thần cúi đầu, vươn tay với các bằng hữu đang quỳ trên nền tuyết.
“Mau đứng lên, mau đứng lên đi.”
Bầu trời tối đen, đèn cung đình lập lòe sắp tắt.
Các bằng hữu ngẩn ngơ nhìn mặt y, ánh mắt lập lòe.
Giống.
Quá giống.
Làm sao lại có người giống đến thế?
Quả thực y như đúc Chúc Thanh Thần 18 tuổi.
Chúc Thanh Thần nghiêm mặt nói: “Không phải ngoại hình giống, ta chính là Chúc Thanh Thần 18 tuổi.”
Các bằng hữu lúc này mới nhận ra, có người đã nói ra suy nghĩ trong lòng.
Chúc Thanh Thần chớp chớp mắt, ngồi xổm xuống trước mặt họ, hỏi: “Ta phải làm cách nào để chứng minh đây?”
Cậu lại lần nữa vươn tay với các bằng hữu ---
“Thẩm Trúc, ta nhờ ngươi giúp ta hoàn thành bức tranh , ngươi đã vẽ xong chưa?”
“Mục Anh, ta cho ngươi mượn , ngươi đọc được mấy trang rồi?”
“Còn Vệ Bình, ta cho ngươi mượn cuốn , chừng nào thì ngươi trả lại cho ta?”